Mọi chuyện sau này của Khương Khương và Tề Lỗi tiếntriển như thế nào, Triệu Tử Mặc đều không rõ, cô chỉ biết rằng Tề Lỗi ở sở vụLuật thường xuyên cùng Hà Tất Tranh cười đùa trêu trọc, tâm tình cực kỳ vui vẻ,bầu không khí cũng vô cùng thoải mái, mà bạn gái hắn, mỗi lúc rảnh rỗi cũngthường qua sở vụ đi ăn cơm trưa cùng với hắn.
Về phần Khương Khương, kể từ sau lần đó cô nàng đãkhông còn khóc nữa, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời lại tiếp tục thường trựctrên môi, thỉnh thoảng Triệu Tử Mặc cũng muốn quan tâm một chút, chỉ có điều cônàng thường xuyên lảng sang chuyện khác, duy chỉ đúng duy nhất một lần, KhươngKhương cười cười ngồi hát tình ca.
“… Lựa chọn của anh không sai, là do em đã thiếu nợanh quá nhiều, em biết sự đau đớn tổn thương ấy không có cách gì bù đắp được;chỉ là, sự lựa chọn ấy của anh khiến nước mắt em cứ mãi tuôn rơi, em tìnhnguyện rời xa anh, một mình đi trong thế giới này…”
Triệu Tử Mặc cơ hồ nhận ra Khương Khương và Tề Lỗikhông hề giả vờ giả vịt gì sất, cô nàng này vẫn thường xuyên gặp mặt Tề Lỗi,hơn nữa A Mặc nhà chúng ta còn mấy lần tận mắt chứng kiến cảnh Tề Lỗi lấy xecủa cực phẩm chở Khương Khương về trường.
Quả thực không thể nhìn ra có điểm nào khác thường được,cho nên Triệu Tử Mặc cũng quyết tâm không xía mũi vào chuyện của hai người nàythêm nữa, cũng chính bởi vì từ xưa đến nay Triệu Tử Mặc mới chỉ thầm mến mộtngười, cho nên chưa có kinh nghiệm gì về cái vụ tình cảm sướt mướt này hết, hơnnữa, dạo gần đây cô cũng đặc biệt bận rộn hơn bình thường.
Việc chụp hình và ghi chép tài liệu về sở vụ luật TềHà Thành căn bản đã hoàn thành xong, trước mắt nhiệm vụ chủ yếu của cô là tìmhiểu cặn kẽ về toàn bộ các vụ kiện và xét xử mà Cố Thành Ca đã tham gia.
Vì muốn phối hợp vời thời gian biểu kín mít của cựcphẩm, cho nên Triệu Tử Mặc cố gắng hy sinh một chút, năn nỉ nhờ vả ba vị mỹ nữcùng ký túc xá, Cố Thành Tây chịu trách nhiệm ghi âm, còn Thi Tiểu Phì vàKhương Khương giúp cô viết bài.
Ngày đông gió lạnh thấu xương, Triệu Tử Mặc mặc mộtchiếc quần jean bó sát cùng chiếc áo khoác lông ngắn, bon chen đi xe bus, đenđủi thế nào lại gặp ngay trúng giờ cao điểm, trong xe người người chen chúc đếnnỗi một ngọn gió muốn thổi vào cũng không thể nào lọt qua, tài xế vẻ mặt phiềnnão quay ra hét toáng: “Chờ chuyến sau đi chờ chuyến sau đi!”
Triệu Tử Mặc theo dòng người khó khăn nhích lên phíatrước, sau khi cố định được vị trí liền đưa tay lên giữ chặt lấy mấy chiếc vòngtreo trên xe, đến lúc xe bắt đầu chạy thì lực quán tính khiến cho cô hơi chúivề phía sau, và như một lẽ tất yếu, một người nào đó liền đưa tay ra đỡ lấy…mông cô. Triệu Tử Mặc cực kỳ không vui quay đầu lại nhìn, bàn tay “to gan” kialập tức rụt về, đứng phía sau cô lúc này là một bà cô, nhìn theo cách ăn mặcthì có vẻ như là người từ nông thôn tới.
Thấy Triệu Tử Mặc lộ vẻ khó chịu quay phắt lại nhìn,bà cô liền cười cười ra vẻ xin lỗi, tiện tay dịch chiếc túi trên vai đi chỗkhác, tránh làm bẩn chiếc áo khoác lông màu vàng trên người cô.
A Mặc nhà ta lại yên lặng quay đầu về, chỉ cần bà cônày có ý tốt muốn giúp đỡ cô, thì cũng coi như cô chưa hề bị người ta thừa dịpsỗ sàng đi, đúng không?
Nhưng mà nhưng mà, đến lúc xe chạy được một hồi, cặpmông quyến rũ trong chiếc quần jean bó sát hiển lộ những đường cong quyến rũcủa cô một lần nữa lại bị tập kích, có điều khi cô quay phắt sang trừng mắtcảnh cáo, lại phát hiện ra kẻ lớn mật vừa rồi không phải bà cô kia, mà là mộtông chú nào đó, đang ngoảnh mặt ngó lơ sang chỗ khác.
Triệu Tử Mặc cực kỳ tức giận, hừ hừ, ăn gan hùm uốngmật gấu gì, lại dám trộm đậu hũ của bản cô nương!!!!
Cô tức tối lục từ trong túi xách ra một chiếc kínhdùng để hoá trang, sau khi nhìn trước ngó sau không có động tĩnh gì, đợi đếnlúc ông chú kia đang định đưa tay ra tiếp tục thực hiện mưu đồ, cô liền lập tứchá miệng kêu to: “Dì à, có người trộm ví tiền của dì kìa!”
Cho nên, Triệu Tử Mặc đích thị đang áp dụng kế sáchném đá giấu tay, mượn người bên cạnh giúp mình báo thù rửa hận. Sau khi xuốngkhỏi xe bus, nghĩ đến việc bà cô siêu siêu dũng mãnh cùng hành khách trong xeđè ông chú kia xuống mông mà trừng trị, cô liền không nhịn được cười.
Triệu Tử Mặc xuống xe giữa đường, cũng vì muốn đến sởvụ Luật thì phải bắt một chuyến khác nữa, nhưng mà, đến lúc cô chuẩn bị lấy mấyxu lẻ từ trong ví ra để mua vé, lại đột nhiên phát hiện ra khi mình cầm kính rađể hoá trang đã quên béng mất kéo khoá túi, điều đó lại hiển nhiên dẫn đến mộtsự thật khác, toàn bộ ví tiền, điện thoại cùng máy ảnh kỹ thuật số của cô, đềuđã ra đi không lời từ biệt…
May mắn thay, vẫn còn chiếc DV cô đang đeo trên cổ…
Triệu Tử Mặc sau khi phát hiện ra sự thật đau đớn,liền bi phẫn chạy ra đường bắt một chiếc taxi.
Sau khi đau khổ lết xác đến được trước sở vụ Luật, côliền mượn điện thoại của tài xế gọi ngay cho Cố Thành Ca: “Cực phẩm, mau đếncứu mạng em…”
Bởi vì phải lãnh một tổn thất cực kỳ nghiêm trọng vàthê thảm, chủ yếu cũng là mọi hình ảnh cô vất vả chụp được trong mấy ngày quacòn đang lưu trong máy ảnh kỹ thuật số, chưa copy vào máy cho nên giờ đây hoàntoàn mất hết, khiến cho giọng nói của cô lúc này cũng cơ hồ như mang theo chútnức nở.
Ở đầu bên kia, Cố Thành Ca khi nghe được giọng điệuthảm hại của Triệu Tử Mặc, liền đứng phắt dậy, khiến cho đầu gối đập trúng vàobàn làm việc một cái đau điếng, chỉ là lúc này anh không còn quan tâm đến điềunhỏ nhặt đó nữa: “Em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”
Anh sải từng bước dài đi ra khỏi phòng làm việc, trêngương mặt vẫn thanh đạm và thản nhiên như cũ, có điều đôi chân đang bước đi mộtcách hốt hoảng của anh lại khiến cho người ta có thể lập tức nhận ra ngay vẻrối trí đang xuất hiện nơi anh, bộ dạng anh lúc này, đủ khiến cho Hà Tất Tranh,Tề Lỗi và hai vị thực tập sinh đang làm việc tại đó đều nhất loạt phải cảm thấysững sờ: Cố đồng chí xưa nay nổi danh bình tĩnh, thản nhiên như mặt nước hồthu, tại sao bây giờ lại tỏ ra lo sợ đến thế???
Sau khi Cố Thành Ca bước vào thang máy mới nghe đượcgiọng điệu trầm thấp đến thảm hại, hệt như đưa đám của Triệu Tử Mặc: “Em ở dướilầu…”
Mỹ nữ A Mặc nhà ta cùng lúc đó đang vô cùng đáng thươngđứng bên cạnh chiếc taxi, nhìn thấy Cố Thành Ca đặt chân đến nơi thì y hệt nhưnhìn thấy vị cứu tinh bất ngờ xuất hiện: “Cực phẩm, mau giúp em trả tiền xe…”
Cố Thành Ca nhanh như chớp lấy ví ra đưa tiền cho tàixế, sau đó mới khẽ nhíu mày quay sang nhìn Triệu Tử Mặc, giọng nói thờ ơ lãnhđạm của anh lúc này mang theo chút vẻ nghiêm nghị: “Đã có chuyện gì?”
Triệu Tử Mặc ấm ấm ức ức thuật lại: “Em chỉ ngồi xebus thôi, vậy mà ví tiền, điện thoại di động với máy ảnh ký thuật số đều bị mấthết, còn bị người ta ăn trộm đậu hũ nữa… Hôm nay xui xẻo muốn chết!”
Đôi mày hoàn hảo của Cố Thành Ca lại càng nhíu chặthơn, sắc mặt cũng đã có khuynh hướng chuyển sang màu xanh lè xanh lẹt, anh nhìnchằm chằm cô một hồi, cuối cùng cũng quyết định nhịn lại, giọng nói nhẹ hẳn đi:“Lên trước rồi nói sau.”
Triệu Tử Mặc nghe thấy thế, đột nhiên hớn ha hớn hởđứng bật dậy: “Cực phẩm, anh không biết bà dì dũng mãnh kia dũng mãnh đến thếnào đâu…”
Cô bắn cho một hồi liền tù tỳ không ngừng nghỉ, CốThành Ca đứng bên từ nãy đến giờ, chứng kiến toàn bộ sự thay đổi đến chóng mặtcủa cô, hắc tuyến cơ hồ cũng đã rơi xuống vạn trượng.
Một lúc sau, cực phẩm đem cô đến sở cảnh sát báo án,xong xuôi mọi việc, hai người mới đến gặp kẻ trong cuộc.
Đầu đuôi sự việc đều là thế này.
Vụ kiện lần này Cố Thành Ca đảm nhiệm là một vụ ánmạng có liên quan đến quyền thừa kế tài sản, thần bí quái dị vô cùng.
Một tuần lễ trước, trong hòm thư của sở vụ luật Tề HàThành xuất hiện một bức thư, trong thư trừ một bài thơ được đặt ở phía trên thìcòn một tờ di chúc bí ẩn khác nữa.
Người ký tên dưới bức thư là “Chu Bang Ngạn”, người đóviết rằng ông ta muốn tìm giúp luật sư cho người bạn “Tùng Chúc Chi” hưởngquyền thừa kế viết trong di chúc, nếu vụ kiện này thành công, thù lao nhất địnhsẽ là mười phần trăm số tiền thừa kế đó.
Kỳ lạ thay, ngày tháng ghi trong bức thư, đã là nửanăm trước.
Đột nhiên hôm qua, ở sở vụ Luật lại nhận được điệnthoại của thân chủ Tùng Chúc Chi.
Điểm hẹn gặp mặt là ở trước khách sạn XX, đến lúc CốThành Ca cùng Triệu Tử Mặc đến nơi, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niênăn vận mộc mạc thoải mái, nụ cười sáng lạn gần gũi vô cùng.
Triệu Tử Mặc nhìn thấy người này, lập tức cả ngườichấn động: đây đây đây chẳng phải là bà cô phi thường dũng mãnh với cách hànhxử dũng mãnh phi thường ở trên xe bus đó sao??
Tùng Chúc Chi hiển nhiên cũng dễ dàng nhận ra vị mỹ nữvừa xinh đẹp vừa có tinh thần trượng nghĩa cao độ đã đi trên cùng một chuyến xevới mình, cho nên lập tức chộp lấy tay Triệu Tử Mặc: “Hôm nay thật sự rất cảmơn cháu!”
Ngồi trò chuyện hàn huyên rủ rỉ mất một hồi lâu, TùngChúc Chi cuối cùng mới chịu kể về chân tướng sự việc.
Tùng Chúc Chi vốn là dân quê, lặn lội lên thành phốlàm giúp việc kiếm tiền, mấy năm gần đây vẫn chăm chỉ phục vụ một vị lão gia họChu bị liệt nửa người, không may vị lão gia họ Chu đó nửa năm trước thì độtngột qua đời, chỉ kịp để lại một bản di chúc, trong đó ghi rõ rằng bốn mươiphần trăm gia sản của ông để lại cho cháu trai trưởng, đến lúc kết hôn có thểtoàn quyền sở hữu bốn mươi phần trăm đó, đứa con gái đầu thừa kế năm phần trăm,về phần ngôi nhà và bốn mươi lăm phần trăm còn lại, toàn bộ giao hết cho ngườiđã chăm sóc ông bấy nhiêu năm qua là Tùng Chúc Chi.
Vốn dĩ con gái trưởng của Chu lão gia sau khi ông quađời mới biết, trước kia khi ông còn khoẻ mạnh, đã từng trúng vé số trị giá nămtrăm vạn tệ, chỉ có điều bây giờ quyền thừa kế của mỗi người lại khác nhau quánhiều mà thôi.
Đứa con trai đầu của Chu lão gia mấy năm trước cũng bịnhồi máu cơ tim mà qua đời, còn đứa con gái lớn thì vốn là một kẻ nghiện, đốivới việc quyết định phân chia tài sản của Chu lão gia cũng không hề có chút dịnghị nào, bởi vì dù sao con trai cô ta cũng được bốn mươi phần trăm tiền thừakế, cộng thêm với năm phần trăm nắm giữ trong tay cô ta, so với việc chia đềucho cả đại gia đình thì đã hời lắm rồi. Còn về phần bốn mươi lăm phần trăm củabảo mẫu Tùng Chúc Chi, cô ta cũng vui vẻ ưng thuận, dù sao con trai cô ta cùngvới con gái Tùng Chúc Chi đang say đắm yêu nhau, cuối cùng thể nào cũng thànhngười một nhà, đã hời nay lại còn hời hơn, không có lý do gì để phản đối.
Có điều đứa con kế của Chu lão gia cùng con gái mìnhlại không hề chấp nhận điều đó, bọn họ gộp lại cũng mới chỉ được một phần nhỏtý ty trong đống gia sản kếch xù, hơn nữa Tùng Chúc Chi chỉ là một bảo mẫu cỏncon mà lại có thể thừa kế gấp mấy lần bọn họ, cho nên len lén hợp sức, đốt dichúc đi, thẳng tay đuổi Tùng Chúc Chi ra khỏi nhà Chu lão gia.
Tùng Chúc Chi là dân quê, kiến thức không có nhiều, vềluật pháp lại càng hiểu biết ít, cũng không có cách nào nhờ cậy được ngườitrong đại gia đình của Chu lão gia nữa, cho nên sau khi bị đuổi khỏi nhà, bàliền trở về nông thôn.
Có điều thật sự bà không nghĩ tới, một tuần lễ trướcbà nhận được một bức thư, là bút tích của Chu lão gia, ông để lại một dãy sốđiện thoại và viết rõ rằng nếu sau khi ông qua đời, Tùng Chúc Chi có bị đuổi rakhỏi nhà đồng thời không nhận được chút tiền thừa kế nào, thì có thể gọi đến sốđiện thoại trong thư, sẽ có người đến tận tình giúp đỡ…
Cho nên Tùng Chúc Chi lập tức gọi điện thoại, lặn lộilên thành phố một lần nữa…
Tùng Chúc Chi vốn không phải là kiểu người hám tiềnhám quyền, nhưng nếu như tài sản bà được thừa kế là đúng với pháp luật, vậy thìkhông có lý gì để từ chối cả, hơn nữa kể từ sau khi Chu lão gia tê liệt nửangười, ngoại trừ cháu trai trưởng thường xuyên đến thăm thì con gái và cháuchắt đều mặc kệ không thèm ngó ngàng, đến bây giờ khi Chu lão gia qua đời, ôngnhân từ để lại một phần di sản cho bọn họ, đã là phúc lớn của bọn họ rồi.
Đã nắm được trong tay bản di chúc Chu lão gia gửi đến,vụ kiện lần này chỉ có thắng chứ không thể thua.
Trên đường trở về, hai mắt Triệu Tử Măc đều đã biếnthành hình trái tim, long lanh lóng lánh trầm trồ cảm thán: “Cực phẩm a cựcphẩm, vị Chu lão gia kia thật đúng là thần tài của anh nha! Thù lao là mườiphần trăm di sản, lóng la lóng lánh năm mươi vạn tệ đó…”
Đáy mắt Cố Thành Ca vẫn bình lặng không chút gợn sóng:“Ừ, miễn cưỡng cũng có thể mua được một chiếc Audi.”
Triệu Tử Mặc: “…”
Sau khi trải qua một ngày cực kỳ xui xẻo cùng vớikhông đồng dính túi, thật ra hiện giờ trong lòng Triệu Tử Mặc đang mãnh liệt tựvấn: Tài chủ cực phẩm, có thể cho em mượn ít tiền được không…???
Cố Thành Ca trực tiếp đưa cô về trường, sau khi côxuống xe, anh bỗng nhiên gọi lại: “A Mặc, thời khoá biểu của em đâu?”
“Hở, cái gì cơ?”
“Thời khoá biểu học kỳ này.” Cố Thành Ca kiên nhẫn lặplại một lần nữa.
“A…” Triệu Tử Mặc rốt cục cũng hiểu ra: “Nhưng mà emkhông có mang theo.”
“Vậy tối nay gửi mail cho anh.” Cố Thành Ca chỉ bìnhthản yên tĩnh nhìn cô, “Còn nữa, sau này đừng chen chúc đi xe bus đến sở vụLuật nữa.”
Nói xong, anh liền lên xe lao vút đi.
Triệu Tử Mặc: “…”
Tại sao tại sao tại sao? Nếu không đến sở vụ Luật nữa,sau này làm sao cô ghi chép được toàn bộ tài liệu về quá trình làm luật sư củaanh đây????
(Tác giả: == Kẻ này căn bản không hiểu rõ trọng điểmcủa vấn đề mà.)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]