Thẳng thắn liền được khoan hồng, kháng cự lập tức trịnghiêm.
Sau khi Triệu Tử Mặc trở lại trường, trong phòngký túc xá 0609 lập tức diễn ra một cuộc thẩm vấn khốc liệt, hay còn gọi văn hoalà “hầu hạ bằng đại hình” như thế này.
Thi Tiểu Phì bộ dạng khinh khỉnh, ngồi lắc tay lắcchân loạn cả lên: “Cố Thành Tây ơi Cố Thành Tây! Mi quả là không có nhân tínhchút nào, cực phẩm đại thần mây trôi trên mây trôi là anh trai mi, vậy mà milại giấu kỹ đến độ trời đất không biết quỷ thần chẳng hay!”
Khương Khương cũng vồ tới chêm miệng tham gia: “Lầntrước là Tiêu Sở Diễn, lần này lại là Cố Thành Ca, Tây Tây à, nhân phẩm của mithật khiến cho người ta hết sức nghi ngờ đó!”
Chỉ riêng Triệu Tử Mặc không nói gì, cô im lặng ngồibắt chéo chân trên giường, thề tuyệt đối sẽ không dại gì mà nhảy vào biển lửacứu người nào đó, thậm chí còn ác liệt hy vọng, tốt nhất là hai vị mỹ nữ kialàm cho Cố Thành Tây hoảng quá mà cúi đầu van xin luôn đi, nếu không tiểu nhađầu kia sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết cái gì gọi là con đường chính đạo!
Cố Thành Tây quả thực đã bị hai người kia làm cho pháthoảng lên thật, cô nàng hữu khí vô lực bắt đầu khiếu nại: “Các đồng chí, tathậm chí còn oan hơn Đậu Nga (*) gấp mấy lần ấy, ta thừa nhận lần trước giấugiếm quan hệ với Tiêu Sở Diễn là ta không đúng, nhưng lần này chẳng phải ta đãsớm thừa nhận rồi sao, Cố Thành Ca đích thị là anh trai ruột thịt ruột thịt củata đấy, là bọn mi không chịu tin thôi chứ…”
(*) Đậu Nga là nhân vật chính trong vở kịch “Oan ĐậuNga”, kể về cuộc đời bi thảm trái ngang của nàng.
Thi Tiểu Phì nhanh chóng thu hồi móng vuốt.
Khương Khương lập tức khịt mũi quay đi, rời xa cuộcnáo nhiệt trong căn phòng nhỏ.
Triệu Tử Mặc rất biết điều ngồi ngay ngắn trở lại.
Ba người sáu con mắt liên tục đảo qua đảo lại mãnhliệt nhìn nhau.
Lần tra khảo này có cái gì đó không đúng, không giốngTây Tây ngày thường một chút nào…
Có điều Triệu Tử Mặc vẫn cảm thấy vô cùng ấm ức buồnbực: “Nhưng mà Tây Tây, chúng ta đã quen biết nhau sáu năm rồi…”
Vẻ mặt Cố Thành Tây thoắt cái chuyển thành hết sứcnghiêm trọng, một hồi lâu sau mới khẽ cười buồn một tiếng: “A Mặc, tám nămtrước, anh trai ta rời nhà, cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, thời gianbọn ta gặp mặt cũng không có nhiều.”
Thi Tiểu Phì và Khương Khương đã bắt đầu yên tĩnh trởlại, có điều vẫn mờ mờ mịt mịt không hiểu đầu cua tai nheo ra thế nào, chỉriêng Triệu Tử Mặc dường như nắm được chút đầu mối, tám năm trước, nữcảnh sát Phó Khinh Chước ở cục điều tra chống tội phạm ma tuý bị người ta quykết với tội danh kẻ phản bội, sau đó vì trúng đạn mà bỏ mạng, lại phát hiện raở nhà riêng của bà chứa một lượng lớn ma tuý…
Những thông tin này, đều là do Triệu Tử Mặc nghe lénđược từ cuộc trò chuyện của ba mẹ sáu năm trước, cùng những bài báo cũ và tintức trên mạng…
Chỉ có điều, tại sao đúng lúc đó Cố Thành Ca lại phảibỏ nhà mà đi?
Cố Thành Tây lúc này đây tâm tình đã xuống dốc khôngphanh: “Chuyện cũng đã qua rồi, bọn mi đừng hỏi nữa có được không? Ta khôngmuốn phải nhớ lại chuyện đó thêm một lần nào nữa.” Nói xong, cô nàng miễn cưỡngquay sang Triệu Tử Mặc gượng cười một cái: “A Mặc, thật ra thì mi cũng khôngthể trách ta được, từ rất lâu rất lâu trước kia ta đã muốn giới thiệu cho mimột người ưu tú, ưu tú vô cùng ấy, có điều mi không chịu thôi.”
Quả thật trước kia cô bé Cố Thành Tây cũng từng có ýđịnh này, chỉ là không thể nào thực hiện nổi mà thôi.
Triệu Tử Mặc im lặng không nói gì, bình tĩnh nhớ lạitoàn bộ sự việc lúc đó.
Cô bé Triệu Tử Mặc ngịch ngợm cười hì hì, liên tụcthổi phù phù vào mặt cô bé Cố Thành Tây: “Cố Thành Tây mi đúng là quá thâmhiểm, người ta yêu sớm đã bị gọi là hồng thuỷ mãnh thú rồi, nay mi mười ba tuổimà biết yêu thì càng là mãnh thú trong mãnh thú, mi đừng hòng kéo ta làm bạnvới mãnh thú như mi, ta là đứa trẻ ngoan, không màng đến thế sự, càng khôngquan tâm đến tình yêu, mi cứ một mình mà tự do chiến đấu đi ha!”
Nhớ tới đây, Triệu Tử Mặc lập tức u ám kết luận: Chẳnglẽ người mà lúc đó Cố Thành Tây muốn giới thiệu cho cô, lại chính là cực phẩmsao?
Ai da, Boss, bà chủ…
Nấu phu, nấu phụ…
Tây Tây rất lâu trước kia đã muốn giới thiệu anh ấycho cô…
Triệu Tử Mặc yên lặng cúi đầu, nhảy lên giường chuitọt vào ổ chăn.
Không được rồi, nhịp đập của tim cô đúng là không bìnhthường, hơn nữa máu lưu thông cũng nhanh hẳn lên, không thể chịu nổi nữa rồi!!
Song đến chiều ngày hôm sau, người nào đó – kẻ khiếncô biến thành không bình thường, rất nhanh đã gọi điện thoại tới.
Nhìn cái tên Cố Thành Ca đang liên tục liên tục loélên trên màn hình di động, Triệu Tử Mặc cố gắng hít sâu vài cái, sau đó mới runrun cầm lấy chiếc điện thoại, hành động này của cô khiến cho ba vị mỹ nữ ngồibên cạnh chẳng hiểu mô tê gì, chỉ biết quay đầu khó hiểu nhìn nhau.
Triệu Tử Mặc ấn nút nghe đưa lên sát tai, sau khi nghexong một lúc thì giọng điệu đột nhiên trở nên hết sức vui vẻ: “Đống đồ bị mấtcủa em đã tìm lại được rồi sao, cực phẩm cực phẩm, em muốn lập tức đến sở cảnhsát nhận về, ha ha ha ha!”
Ba vị mỹ nữ không hẹn mà hắc tuyến cùng rơi xuống vạntrượng: Triệu mỹ nữ ơi Triệu mỹ nữ, mi có thể bỏ ngay cái điệu cười vừa khả ốvừa hung hăng ngang ngược đó được không!
Nhưng mà Triệu Tử Mặc vẫn tiếp tục khả ố, vẫn tiếp tụchung hăng ngang ngược cười lớn, nhanh như chớp chạy đến chỗ hẹn cùng cực phẩm.
Bởi vì được trang bị bên người một quả bom kích thíchmang tên “Mất đã tìm lại”, cho nên Triệu Tử Mặc cực kỳ tự nhiên vứt luôn mấythứ bát quái đã hoành hành trong đầu cô suốt cả ngày trời nay sang một bên, vừanhìn thấy Cố Thành Ca cô liền nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, suốt dọc đườngđi cũng hưng phấn bừng bừng, liên tục ríu rít không ngừng không nghỉ.
Trừ một chút tiền mặt ra thì toàn bộ chi phiếu trongví, điện thoại di động và máy ảnh kỹ thuật số đều đã lấy lại được, Triệu Tử Mặchứng chí thiên ân vạn tạ, ngồi hàn huyên trên trời dưới đất cả buổi trời vớichú cảnh sát trẻ tuổi tài cao.
Cố Thành Ca rốt cục nhịn không được, vỗ nhẹ lên gáycô: “A Mặc, khiêm tốn một chút.”
Triệu Tử Mặc ấm ức trợn mắt quay sang: “Anh đánh emlàm gì? Lấy được đồ về rồi em cảm thấy rất rất vui vẻ đấy, nhất là máy ảnh kỹthuật số, đây là tài sản của đài truyền hình trường, mất phải bồi thường đó…”
“Được rồi, đi thôi.” Cố Thành Ca cầm lấy tay cô, anhcòn đang định xoay người bước đi thì bỗng nhiên đứng khựng lại.
Phòng làm việc của Trưởng cục cảnh sát bất chợt mở ra,một vị cảnh sát trung niên thân hình cao lớn, khoác bên ngoài một chiếc áo giómàu đen chầm chậm bước ra, cả người tản ra một loại khí thế uy nghiêm mà dũngmãnh, đi đằng sau là mấy vị cảnh quan khác, ai nấy đều cười híp mắt, điệu bộkhoái chí vô cùng.
Đôi mắt tràn ngập ý cười của Cố Thành Ca đột nhiên trởnên lạnh hẳn đi.
Triệu Tử Mặc không biết từ đâu chui ra, nhìn chằm chằmvào vị cảnh sát uy nghiêm kia, nở một nụ cười vô cùng xán lạn: “Bác Vương!”
Người đàn ông nghe thấy tiếng gọi lập tức nhìn sang,khuôn mặt nghiêm túc liền trở nên rất mực hiền hoà, trên môi ông còn lộ ra tiacười: “Là nha đầu Mặc Mặc sao.”
Ông từ từ tiến lại gần, ánh mắt tinh nhuệ khẽ quét quaCố Thành Ca cùng vị cảnh sát trẻ tuổi phía sau, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống,nghiêm túc hỏi: “Mặc nha đầu, sao lại nghịch ngợm đến nỗi phải vào cả sở cảnhsát thế này? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Triệu Tử Mặc còn chưa kịp mở miệng kêu oan, một vịcảnh quan khác đã nhanh chóng tiến đến, nghiêm nghị nhìn vị cảnh sát trẻ tuổiphía sau: “Tiểu Lưu, Vương cục trưởng hỏi cậu kìa, sao còn chưa chịu trả lời!”
Vị cảnh sát trẻ tuổi này lập tức ngoan ngoãn báo lạiđầy đủ chi tiết toàn bộ sự việc, Vương cục trưởng sau khi nghe xong, thái độliền trở nên hoà hoãn trở lại: “Mặc nha đầu, tiểu tử Tiêu Sở Diễn kia đâu, tạisao nó lại không đi cùng cháu hả?”
Nụ cười tươi trên khuôn mặt Triệu Tử Mặc trong chớpmắt liền biến thành cứng ngắc: “Bác Vương, Sở ca ca đúng lúc này lại có việcbận…” Xong đời xong đời rồi, ai bảo phấn khởi hứng chí cho lắm vào, bác Vươngvẫn còn tưởng rằng cô cùng Tiêu Sở Diễn đang yêu nhau sao…
May mà bác Vương cũng không có ý định truy cứu, hẳn làông bận rộn lắm, cho nên nói được vài câu liền chào tạm biệt rồi đi, chỉ cóđiều Triệu Tử Mặc quen biết với sếp to là ông, cho nên lúc đi ra khỏi sở cảnhsát vẫn được cả đám “tuỳ tùng” đi theo hộ tống.
Sau khi lên xe, Cố Thành Ca vô tình như cố ý hỏi: “AMặc, em quen cục trưởng sở cảnh sát Vương Cức Chính sao?”
“Dĩ nhiên quen, hơn nữa còn rất thân ấy!” Triệu Tử Mặckhông chút quan tâm, đáp ro ro như cái máy: “Ông ấy là ba của Tiêu Sở Diễn mà,trước kia cùng ở chung một chỗ với gia đình em nữa.”
Cố Thành Ca chậm rãi gật đầu một cái, hoàn toàn khôngnói thêm gì nữa.
***
Đêm đông luôn đặc biệt đến sớm, giờ phút này sắc trờiđã bắt đầu tối dần, từng ngọn đèn nhỏ trên đường cao tốc ở thành phố lần lượtđược thắp sáng, tạo thành một bức tranh lung linh mà rực rỡ, dọc suốt đường đi,các cửa hiệu đã bắt đầu rối rít nhộn nhịp treo đèn và biển hiệu đón chào Giángsinh.
Triệu Tử Mặc lúc này mới bất chợt nhớ ra: “Ngày mốt làGiáng sinh rồi sao?”
Hỏi xong một câu, cô lập tức cảm thấy vô cùng buồnbực, Cố Thành Tây có Tiêu Sở Diễn, Thi Tiểu Phì có Chu Đại, còn Khương Khươngthì, đại khái thể nào cũng chạy đi tìm Tề Lỗi.
Ai da, tại sao một đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêngthành như cô lại trở thành kẻ duy nhất cô đơn chứ!
“Giáng Sinh chẳng có gì vui, ba đứa kia thể nào cũngném em sang một bên cho mà coi.”
“Không sao.” Cố Thành Ca lập tức đáp lời.
“Hả?”
“Các em ấy ném em sang một bên cũng không sao.” Anhbình tĩnh giải thích tường tận cho cô: “Anh đi cùng em là được.”
Triệu Tử Mặc kinh ngạc tột độ, sững sờ quay đầu nhìnsang.
Anh đi cùng em…
Không được rồi, tim cô lại bắt đầu đập nhanh quá, máutrong người cô dồn hết lên đầu rồi, những lời này của anh… quả thực khiến ngườita muốn không suy diễn lung tung kể ra cũng khó.
Có điều Triệu Tử Mặc không tự mình đa tình đến mức đó,ánh mắt len lén đảo qua đảo lại, âm thầm đánh giá Cố Thành Ca: ha ha, có vẻ nhưcực phẩm cũng là người cô đơn…
“Được rồi, cực phẩm, nếu anh đã sợ Giáng sinh mà chỉcô đơn tịch mịch thui thủi một mình đến mức đó thì…”
Cô còn đang nói dở, bỗng nhiên chiếc xe bị nhấn phanhđột ngột dừng lại.
Triệu Tử Mặc theo quán tính chúi đầu về phía trước,đến lúc đã hoàn toàn định thần, lại bị cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe khiến chokinh hồn bạt vía.
Chiếc xe cô đang ngồi lúc này đây, hiện tại đang bịmột đám côn đồ tay cầm hung khí chặt chẽ bao vây.
Đây đây đây chẳng lẽ là chính là bọn lưu manh trộmcướp trong truyền thuyết hay sao??
“Đừng sợ.” Cố Thành Ca vẫn rất mực tỉnh táo, anh từ từsiết chặt lấy tay cô: “Em ngồi yên trên xe, hứa với anh đừng ra ngoài. Còn nữa,mở DV lên đi.”
Triệu Tử Mặc từ bé đã cùng Tiêu Sở Diễn lộng hànhgiang hồ thành quen, đánh nhau cũng là chuyện bình thường ở huyện, chỉ có điềulúc đó mới mười ba tuổi, cái gọi là đánh nhau rất đơn giản chỉ túm chặt lấy bọnnhóc lóc chóc ở mấy nhà xung quanh, người nào bị đè trên mặt đất không bò dậynổi thì coi như tính thua, còn bây giờ bị bao vây bởi một đám côn đồ tay cầmhung khí như thế này, quả thực là lần đầu tiên cô gặp phải…
Nhưng mà, nếu cực phẩm vẫn rất mực bình tĩnh thongdong như vậy, cô tốt nhất vẫn cứ im lặng ngoan ngoãn mà nghe theo đi.
Cố Thành Ca xuống xe, nhẹ nhàng chậm rãi đóng cửa xelại, bình tĩnh thong thả bước qua, trong nháy mắt đã tới gần một tên thanh niênvừa thấp vừa gầy đứng trong đám côn đồ đó.
Anh vô cùng tự nhiên lấy từ trong túi ra một điếuthuốc, tự lấy cho mình một cái, tiện tay đưa luôn cho tên thanh niên lưu manhkia một cái, sau đó vẫn một mực thong dong đánh lửa cho cả hai, khiến cho haichấm đỏ kia lập loè lúc sáng lúc tối, bọn họ hình như đang cùng nhau nói chuyêngì đó thì phải.
Đột nhiên tên thanh niên lưu manh cười một tiếng vôcùng gian xảo tà ác, hơn nữa còn quay sang nhìn chiếc xe của cực phẩm mà cườicười, Cố Thành Ca cũng cười, có điều chỉ là một nụ cười nhàn nhạt lạnh lùng,trong màn đêm lập loè đốm lửa đỏ, thần thái của anh thật khiến cho người ta cảmthấy giật mình run sợ.
Bất chợt, tên thanh niên nhảy chồm lên túm chặt lấy cổáo Cố Thành Ca, khuôn mặt tươi cười thoắt cái trở nên vô cùng dữ tợn, mấy tênlưu manh khác đồng thời cũng chạy tới gần chiếc xe nơi Triệu Tử Mặc đang tạmlánh.
Triệu Tử Mặc sợ đến rụng rời chân tay, hai mắt láoliên nhìn ngó quanh quất lên kế hoạch, có điều cô thấy Cố Thành Ca vẫn một mựcmỉm cười thản nhiên như vậy, hình như anh đang nói cái gì đó, khiến cho tênthanh niên lưu manh kia bất chợt từ từ buông tay.
Sau đó, tên kia dẫn cả bầy côn đồ bỏ đi.
Cố Thành Ca bình tĩnh thong dong sửa lại cổ áo bị tênlưu manh làm nhăn, thản nhiên quay trở vào chiếc xe.
Triệu Tử Mặc vẫn cảm thấy có chút sợ hãi: “Bọn họ làai? Tại sao muốn chặn anh lại?”
Cố Thành Ca bất động thanh sắc, nhẹ nhàng xoa xoa mồhôi trong lòng bàn tay, anh chần chừ một chút, sau đó mới thành thật trả lời:“Tên kia tên Dương Bất Phàm, là đàn anh của bọn côn đồ khu vực Hải Anh, chuyênthu tiền cho chị em Chu gia, hắn ta muốn ngăn anh làm luật sư cho vụ kiện củaTùng Chúc Chi.”
Đối diện với loại người này, Cố Thành Ca vẫn có chútsợ hãi, bởi vì Dương Bất Phàm năm lần bảy lượt nhìn về phía người đang ngồitrong xe để uy hiếp anh, khiến toàn thân anh liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Bất luận là thế nào đi nữa, xét về sức lực một mìnhanh vẫn không thể địch lại được cả đám côn đồ như thế.
Nhưng cũng thật may mắn, trong tay anh còn đang nắmgiữ điểm yếu của Dương Bất Phàm. Em gái của hắn là Dương Di Phỉ mắc tội danhgiết người, mà Hà Tất Tranh lại là luật sư bên phía cô ta.
Lúc đó, Cố Thành Ca chỉ mỉm cười thản nhiên nói: “Hàluật sư rất có thể sẽ thua vụ kiện lần này, nghe nói luật sư bên phía đốiphương đã tìm được chứng cứ buộc tội Dương tiểu thư…”
Dương Bất Phàm quả nhiên nổi giận, cực phẩm của chúngta tất nhiên sẽ không bỏ dầu vào lửa thêm nữa, anh chỉ nhàn nhạt phang cho mộtcâu: “Cũng không chắc, dĩ nhiên nếu cậu không nhúng tay vào chuyện của Chu gianữa thì…”
Triệu Tử Mặc vô cùng ngạc nhiên: “Anh cứ như thế màđánh lui kẻ địch sao?”
Cố Thành Ca nhàn nhạt gật đầu một cái.
Triệu Tử Mặc thoắt cái đã biến thành điệu bộ cực kỳsùng bái: “Cực phẩm ơi anh thật lợi hại!”
Cố Thành Ca: “…”
Được rồi, anh thừa nhận, mặc dù ban nãy khi đối mặtvới bọn côn đồ, quả thật anh có chút sợ hãi, nhưng mà lúc này đây, hưởng thụcái cảm giác được cô sùng bái như vậy cũng không tồi chút nào…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]