Đầu dây bên kia trở nên an tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng chậm lại.
Kỷ Hạ không nghe thấy động tĩnh gì, nghi hoặc hỏi, “Phó Ninh Tất?”
“Vừa nãy em nói gì thế? Em nói lại lần nữa được không?” Phó Ninh Tất hoàn hồn, hỏi cô.
Kỷ Hạ cười tủm tỉm đáp, “Em nói là em rất thích anh.”
“Em là Kỷ Hạ đúng không?” Phó Ninh Tất mơ hồ không chắc lắm.
Cô bật cười, “Nếu không thì là ai?”
“Tự dưng em nói thế làm anh hơi bối rối chút thôi.” Phó Ninh Tất kìm nén sự vui sướng trong lòng, “Em nói lại lần nữa đi.”
“Tuy bây giờ là Tết, nhưng mà anh đừng có hòng được voi đòi tiên nhé.” Kỷ Hạ thẳng thừng từ chối.
Nếu cô mà nói thêm vài lần nữa, chắc cái đuôi của Phó Ninh Tất vẫy lên tận trời cao mất.
“Đồ hẹp hòi.” Phó Ninh Tất bĩu môi, “Bao giờ em mới tới gặp anh?”
Kỷ Hạ nhớ tới lời Kỷ Đông Lịch kể, giọng nói xen lẫn chút nguy hiểm, “Em nghe nói anh muốn dẫn Đông Lịch đi chơi hả, còn năm lần bảy lượt hỏi thằng bé địa chỉ nhà em nữa.”
“Chuyện này anh phải giải thích một chút, anh muốn đích thân đi đón hai người, đương nhiên phải hỏi địa chỉ rồi.” Thật ra anh không muốn mang Kỷ Đông Lịch đi cùng, cậu nhóc là cái bóng đèn siêu to khổng lồ, nhưng không có Kỷ Đông Lịch thì Kỷ Hạ sẽ không đi cùng anh.
Cô biết anh bịa cớ nọ kia nhưng cũng không vạch trần, cười bảo: “Thật không đấy, vậy em sẽ bảo Đông Lịch tới gặp anh.”
“Em thì sao?” Phó Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-gio-nhe-thoi/954989/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.