Thấy Phó Ninh Tất sợ hãi lùi về sau mấy bước, Kỷ Hạ không chịu buông tha, hai mắt cô nhíu lại, nói: “Đây là anh yêu cầu em trước, em không ép anh đâu đấy nhé.”
Phó Ninh Tất sợ rụt cổ, cả người cứng đờ: “Anh không biết mẹ anh tặng son cho em, nếu biết thì chắc chắn anh sẽ không nói thế.”
Kỷ Hạ không nghe anh giải thích, cô vẫy tay, “Anh lại đây.”
Phó Ninh Tất lập tức che miệng lại, “Anh không muốn.”---Đọc FULL tại truyentop.net---
Mắt Kỷ Hạ sáng lên, cô cười bảo: “Nếu không thì như này, anh giúp em thử xem màu này có hợp với em không, em sẽ cho anh hôn một chút.”
“Thật á?” Nhắc tới hôn môi, Phó Ninh Tất không còn cố chấp nữa.
Kỷ Hạ cười gật đầu, “Đương nhiên là thật rồi, em đã lừa anh bao giờ đâu.”
Phó Ninh Tất nhìn chằm chằm Kỷ Hạ, thấy cô không giống nói dối, anh bước đến ngồi sát vào cô.
Thấy anh ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng vẻ mặc kệ cô xâu xé, Kỷ Hạ lén cười trộm.
“Không được cười.”
“OK.”
Kỷ Hạ không trêu anh nữa, cô bắt đầu nghiêm túc thoa son, một tay giữ cằm anh, một tay cầm thỏi son, thấy anh mím chặt môi, cô nói: “Anh phải há miệng ra chứ.”
Phó Ninh Tất không tình nguyện làm theo, Kỷ Hạ không do dự thoa son lên môi anh, một màu đỏ hồng lộ ra, nhìn rất nữ tính.
“Ha ha…” Kỷ Hạ không nhịn được, cô bật cười, “Anh tự mím môi đi.”
Phó Ninh Tất buồn bực nhìn cô, “Không cho em cười.”
Da Phó Ninh Tất vốn dĩ đã trắng, lại thêm đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-gio-nhe-thoi/954983/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.