Kỷ Hạ không nhịn được, cô cười phá lên. Phó Ninh Tất tròn mắt nhìn cô, thấy đôi mắt Kỷ Hạ cong cong cười y như tiểu hồ ly.
Anh tức giận, nghĩ thầm: Không phải con gái mất nụ hôn đầu đều sẽ thẹn thùng xấu hổ sao, sao cô lại cười như thế?
Mấy giây sau anh phát hiện có chỗ không đúng, anh không phải là đồ ngốc, nhận ra ngay có vấn đề.
“Em làm gì thế?” Phó Ninh Tất xụ mặt nói.
Kỷ Hạ giơ 2 ngón tay chạm vào môi anh, làm giống y như vừa nãy. Phó Ninh Tất cầm tay cô, “Á à, em dám lừa anh hả, thảo nào anh thấy hơi lạ.”
Cô muốn rút tay ra khỏi tay anh, nhưng cố thế nào cũng không làm được. Cô vừa lùi về sau thì bị Phó Ninh Tất kéo vào trong ngực.
Hai người dính sát vào nhau, Kỷ Hạ còn chưa kịp phản ứng thì Phó Ninh Tất cúi đầu khẽ hôn nào môi cô, tựa như chuồn chuồn nước.
Hơi thở ấm áp đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Kỷ Hạ ghi nhớ cảm giác này vào lòng, cô còn rất căng thẳng.
Phó Ninh Tất bật cười, vươn tay ra ôm Kỷ Hạ, “Cuối cùng cũng được hôn rồi.”
Tuy nụ hôn này chỉ kéo dài mấy giây, nhưng còn chân thực hơn cả hôn lòng bàn tay.
Anh rất thỏa mãn.
Bấy giờ Kỷ Hạ mới hoàn hồn, nghe tiếng tim Phó Ninh Tất đập nhanh thình thịch bên tai, cô khẽ cười rồi ôm anh.
Thấy cô ôm mình, Phó Ninh Tất vui sướng cười không ngậm được miệng, “Cảm giác này hư ảo không chân thật lắm.”
Kỷ Hạ buông tay, hỏi anh: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-gio-nhe-thoi/954979/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.