Kỷ Hạ quay đầu lại, cô buồn bực nhìn Phó Ninh Tất, thấy cậu tức giận, cô hỏi: “Tôi đi lấy sách thôi, mà còn chưa tới giờ hẹn nhau đâu.”
Cô nhớ rõ hai người hẹn lúc 5 rưỡi, bây giờ mới là 5 giờ chiều.
Phó Ninh Tất lạnh lùng nhìn Kỷ Hạ, cậu bê sách đến cửa ký túc xá, rồi nói: “Hôm nay tôi bận việc nên không ăn với cậu được, tôi đi đây.”
Kỷ Hạ căng thẳng, cô mím môi nhìn bóng lưng Phó Ninh Tất. Kỷ Hạ cúi đầu nhìn chồng sách, gắng sức bê về phòng mình.
Phó Ninh Tất đi chậm như rùa, cậu còn mong cô sẽ gọi mình lại, cậu chờ mãi nhưng lại chẳng nghe thấy gì.
Cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, quay đầu lại thì không thấy Kỷ Hạ đâu.
Phó Ninh Tất cực kì tức giận, cậu lôi điện thoại ra, nhưng lại chẳng thấy tin nhắn nào của cô.
Kỷ Hạ không biết suy nghĩ của cậu, cô thở hồng hộc bê sách lên tầng 4, bê tới phòng thì tay đỏ hết lên như muốn rụng ra, cô chẳng còn tâm trí nào nhắn tin cho Phó Ninh Tất.
Lưu Khả gọi điện cho cô, Kỷ Hạ bật loa ngoài, cô không có sức cầm điện thoại nữa.
“Cảm ơn cậu nha, tí nữa tớ mới về, tớ mua cơm tối cho cậu nhé.” Lưu Khả hào phóng nói.
Kỷ Hạ nghĩ Phó Ninh Tất bận việc, cô cũng không muốn đi tới căn tin, có người mua cơm về cho là tốt rồi, “Được, tớ cảm ơn nhé.”
“Cảm ơn gì chứ, chúng tớ mới phải cảm ơn cậu mới đúng, Tinh Nguyệt chắc chưa về đâu, tớ sẽ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-gio-nhe-thoi/954972/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.