Hiệu suất của Diệp Vân Chi rất nhanh, buổi chiều bà mua cho Phó Ninh Tất mấy chục loại sữa bò, uống một lần cũng không hết.
Tan học, Phó Ninh Tất về thấy một đống sữa, cậu tròn mắt, “Sao mẹ mua nhiều thế? Nhỡ đâu uống không hết mà nó hết hạn thì sao?”
“Thế thì con mang cho các bạn học đi.” Diệp Vân Chi không để ý, nhà họ không thiếu tiền.
Phó Ninh Tất nghĩ lại, đây cũng là chuyện tốt, cậu cũng không cần kiếm cớ.
Sáng hôm sau, Phó Ninh Tất mới ngồi xuống đã nhìn Kỷ Hạ, cô đang học thuộc bài thơ, cậu cũng không quấy rầy. Phó Ninh Tất cầm 2 hộp sữa bò đưa cho Hồ Minh Thịnh và Hạ Du Du, mỗi người một hộp.
“Sao tự dưng lại cho bọn tôi?” Hạ Du Du nhìn qua, khó hiểu hỏi.
“Đây là sao?” Hồ Minh Thịnh cẩn trọng nhìn Phó Ninh Tất, cậu ta và Phó Ninh Tất ngồi với nhau lâu như thế nhưng chưa từng được cho sữa bao giờ.
Phó Ninh Tất nhìn Kỷ Hạ, lại nghiêm túc nhìn Hồ Minh Thịnh, “Cậu cũng biết tôi không thích uống sữa bò mà, chẳng biết mẹ tôi nghe ở đâu mà mua một đống về, tôi không uống hết nên mang cho các cậu.”
Phó Ninh Tất hắng giọng chỉ sợ người nào đó không nghe thấy.
Hồ Minh Thịnh mặc kệ, có đồ uống là được, cậu ta cười tủm tỉm, “Cảm ơn cậu nha, đúng lúc tôi đang khát nước.”
Hạ Du Du cầm hộp sữa trong tay, nói: “Cảm ơn nhé.”
Phó Ninh Tất nhìn Kỷ Hạ rồi đưa hai hộp khác loại cho cô. Kỷ Hạ ngẩng đầu, Phó Ninh Tất căng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-gio-nhe-thoi/954962/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.