Kỷ Hạ nhìn Phó Ninh Tất, lại nhìn Dương Đồng Đồng đang đứng dưới gốc cây dã hương, thấy cô nàng vẫy tay với mình, Kỷ Hạ khẽ cười.
Cô không thèm nhìn Phó Ninh Tất nữa, bước qua người cậu đi tới trước mặt Dương Đồng Đồng.
“Cậu chờ lâu chưa?” Kỷ Hạ áy náy nói.
Dương Đồng Đồng nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của Kỷ Hạ, cô nàng vươn tay chọc vào má lúm đồng tiền của cô, “Cậu phải cười nhiều vào, trông thế mới đẹp.”
Kỷ Hạ không cười nữa, cô mím môi, nói: “Bọn mình về lớp đi.”
Dương Đồng Đồng nhìn dáng vẻ của Kỷ Hạ, trong lòng không khỏi thở dài, rõ ràng đang ở độ tuổi thanh xuân phơi phới nhưng gương mặt lại nghiêm khắc y như thầy chủ nhiệm lớp.
“Chờ tớ với.” Dương Đồng Đồng không nghĩ lung tung nữa, đuổi theo bước chân của Kỷ Hạ.
Lúc cô đi ngang qua Phó Ninh Tất, cậu vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nhìn từ xa trông giống như một pho tượng.
Hồ Minh Thịnh cầm túi đồ ăn vặt đi tới bên cạnh cậu, thấy gương mặt đờ đẫn của Phó Ninh Tất, cậu ta giơ tay quơ quơ trước mặt cậu, “Này, cậu nhìn cái gì thế?”
Bấy giờ Phó Ninh Tất mới hoàn hồn, cậu khẽ cau mày.
“Cậu nói xem, nếu một người bình thường cứ lạnh lùng chẳng hay cười nói, bỗng nhiên có một ngày cười với cậu thì là ý gì?”
Hồ Minh Thịnh bóc túi snack, vừa ăn vừa hỏi: “Cười thế nào? Ha ha? Hi Hi? Hay là cười không nhặt được mồm?”
Phó Ninh Tất lắc đầu: “Không phải.”
“Thế thì là kiểu gì?” Hồ Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cuoi-gio-nhe-thoi/954943/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.