- Diễm Bích con tôi, các người... các người đã làm gì nó rồi. Lũ độc ác, tôi sẽ cho các người sống không bằng chết. Lão gia... ông không được tha thứ cho bọn người này. - Bà Trương khóc nức nở.
- Được rồi... Bà yên tâm. Tôi sẽ không để lũ người này được sống yên một giây nào.
- Lão gia... mau đến cứu nó hu hu.
- Người đâu hết rồi... Mau... mau đưa tiểu thư đến bệnh viện đi. - Ông Trương nói.
- Ba ơi... con có một yêu cầu... - Diễm Bích run rẩy nói.
- Được... con nói đi, ba nghe đây.
- Hãy cứu Mỹ An và anh Lạc Thiên...
- Cảnh sát sẽ làm điều đó. Con không cần lo lắng, hãy lo cho bản thân trước.
- Không được đâu ba... Con phải đến chỗ cần gạt, tự tay con kéo cần để bọn họ có đường thoát thân.
- Con đừng cố, cứ giữ sức đi. Ba sẽ đến đó và gạt cần giúp con.
- Không được... Hãy để con tự làm. Con muốn họ tha thứ cho con.
Diễm Bích cố gắng bước từng bước chân khập khiễng về phía cần gạt, dùng chút sức lực cuối cùng kéo mạnh về phía bên phải. Sau đó mỉm cười rồi từ từ ngất lịm đi. Lúc này phía gia đình ông Trương lập tức đưa Diễm Bích đến bệnh viện. Như vậy là phép màu đã thật sự tìm đến với sự hối lỗi của Diễm Bích. Cô đã an toàn thoát khỏi quán bar Sunny.
Quay trở lại tầng hầm, nhóm của Lạc Thiên và Nguyên Phong tổng cộng còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cung-yeu-anh-ma/3649291/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.