Sau khi bị đưa ra khỏi tầng hầm, Diễm Bích được cho ở cùng phòng với Mỹ An. Cả hai nhìn nhau nhưng không ai nói gì cả, một bầu không khí bình lặng kéo dài. Cho đến khi hai tên áp giải Diễm Bích rời khỏi căn phòng, lúc này Mỹ An mới ngừng giả vờ bị trói. Sau đó quay sang cởi trói cho Diễm Bích.
- Sao lại cứu tôi? - Diễm Bích hỏi.
- Chúng ta cùng chung hoàn cảnh thôi mà.
- Hừm... Cho dù không bị trói cũng không thể thoát khỏi nơi này đâu. Cái tên biến thái đó đã cho người canh giữ hết lối đi rồi.
- Không thể thoát được thì đã sao? Ít ra thì tay chúng ta đỡ đau hơn mà.
- Cô chính là người mà tôi ghét nhất, giúp đỡ tôi để làm gì? Cô không sợ tôi sẽ mách lại với Nhất Trung và bảo hắn hành hạ cô thê thảm hơn à?
- Tôi không nghĩ trong hoàn cảnh này mà cô vẫn có thể làm được điều đó.
- Ừm... tôi làm không được. Chắc... cô đang vui lắm, kẻ bày trò hại cô cuối cùng lại trở nên thê thảm như thế này.
- Tôi cảm thấy cô đáng thương.
- Vì sao? Vì hình nóng bị lộ ra ngay giữa đám cưới hay vì Lạc Thiên không yêu tôi?
- Cả hai.
- Hừm... người được yêu như cô thì hiểu cái gì? Cô làm sao có thể hiểu được cảm giác của kẻ không được yêu chứ?
- Vậy cảm giác đó... nó sẽ là như thế nào?
- ...h...m...m... - Diễm Bích im lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cung-yeu-anh-ma/3647209/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.