Nói xong Lạc Thiên lạnh lùng bỏ đi, để lại Diễm Bích ngồi sụp xuống và khóc một mình trên bãi cỏ. Cô khóc nấc lên tưởng chừng như sắp thở không nổi, cô gục xuống và nằm cuộn người trên thảm cỏ, nước mắt cứ thi nhau rơi xuống, từng giọt một lăn mãi không có hồi kết. Cô yêu Lạc Thiên là sự thật, nhưng có lẽ tình cảm mà cô bày tỏ nó không được như những gì Lạc Thiên mong muốn, cô yêu nhưng theo một cách khác, nhưng cách đó lại không phù hợp với Lạc Thiên. Rồi khoảng thời gian xa cách nhau quá nhiều, những dịp ở gần nhau quá ít, đã làm cho hai người không hiểu được suy nghĩ của nhau, dẫn đến tình cảm không phát triển và tình yêu cũng không thể tồn tại. Mặt khác, áp lực phải tiếp nối sự nghiệp của ba khiến Lạc Thiên khó chịu, đã như thế Diễm Bích lại không bao giờ chịu hạ cái tôi của mình xuống để có thể chạm đến trái tim của Lạc Thiên. Tình yêu mà lúc nào cũng cho là mình đúng thì liệu đó có phải là tình yêu. Trong câu chuyện này, Lạc Thiên chưa hẳn đã tồi, Mỹ An cũng không phải kẻ thứ ba, cũng không thể trách Diễm Bích, muốn trách thì phải trách cuộc sống qua khắt nghiệt, trách người lớn không hiểu cho những thế hệ người trẻ. Nếu không có sự sắp xếp hôn nhân của nhà họ Trương và họ Lý thì đã không có sự việc đau đớn cho Diễm Bích như thế này. Nằm khóc một lúc lâu, Diễm Bích đi về nhà và thuật lại toàn bộ cho ba của mình nghe. Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cung-yeu-anh-ma/3620423/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.