Chương trước
Chương sau
Từ ngày bị đuổi việc, phải mất một thời gian khá dài Mỹ An mới ổn định tinh thần lại và trở về được trạng thái ban đầu. Cô nàng tuy kém may mắn nhưng lại có tính cách kiên quyết không đầu hàng trước số phận. Quyết đi tìm một công việc mới, nhưng cho dù có đi đến đâu cũng bị từ chối. Xuyến Chi nham hiểm kia đã đưa thông tin của cô lên khắp mạng xã hội, nhằm mục đích bêu xấu. Đã như thế, cô ta còn cho người theo dõi Mỹ An, chỗ nào nhận Mỹ An vào làm việc đều bị giang hồ đến hỏi thăm. Chính vì như vậy nên không một ai dám giúp đỡ Mỹ An. Muốn tiếp tục việc học nên cô nàng không bỏ cuộc, vẫn ra sức đi tìm kiếm ở cái thành phố hoa lệ này. Một thân một mình lủi thủi trên con đường tấp nập, hy vọng sẽ tìm thấy được một chút tia sáng cho bản thân. Hôm nay cũng như mọi ngày, việc làm xin mãi vẫn không được, người thì mệt lã, bụng thì đói, Mỹ An dừng chân ngồi nghỉ ở một ghế đá ven đường. Một chiếc Lamborghini dừng lại đột ngột, bấm còi inh ỏi điếc cả tai. Người trong xe hạ kính xuống, một giọng nói quen thuộc vang lên.

 - Đi đâu? Anh có thể cho đi nhờ một đoạn. - Lạc Thiên nói.

  Nhìn thấy Lạc Thiên như nhìn thấy quỷ dữ. Mỹ An bực tức đứng dậy bỏ đi thật nhanh. Mặc cho Lạc Thiên lái xe đuổi theo phía sau, cô nàng bơ đẹp cậu thanh niên giàu có kia. Bản năng của một thằng con trai là thích chinh phục, càng bị phớt lờ hắn ta càng theo đuổi dữ dội. Hắn đậu xe gọn vào một góc, rồi bước xuống chạy theo Mỹ An, khi khoảng cách đã ngắn hơn, hắn túm lấy cổ tay của Mỹ An. Cô nàng càng vùng vẫy cố thoát ra, hắn càng xiếc chặt hơn. Quá phiền phức, Mỹ An buộc phải lên tiếng để tự giải thoát cho bản thân.

 - Làm cái gì vậy? Anh có thôi đi không?

 - Anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút thôi, không được sao?

 - Không được. Xin anh hãy tránh xa tôi ra. Đừng tạo thêm sóng gió cho tôi nữa. Mau đi chỗ khác đi.

 - Anh làm gì em?

 - Anh muốn gây thêm rắc rối cho tôi bao nhiêu lần nữa? Anh nhìn mái tóc của tôi đi, chưa đủ thê thảm à?



 - Tóc... bị làm sao đấy?

 - Anh đừng có giả vờ nữa. Hãy để tôi yên, cảm ơn!

  Lạc Thiên đứng ngây người không hiểu chuyện gì, nhìn theo bóng dáng của Mỹ An xa dần, mái tóc màu xám khói dài ngày nào nay đã bị cắt ngắn. Ngẫm nghĩ một lúc lâu, hắn nhận ra điều gì đó. Hắn lao lên xe và phóng nhanh như một mũi tên đến nhà của Diễm Bích. Vừa đến nơi, hắn đã chất vấn Diễm Bích một cách gay gắt. Biết không thể giấu được, Diễm Bích đã thừa nhận chính cô đã làm. Sự bất đồng của Lạc Thiên đã khiến cho Diễm Bích càng căm ghét Mỹ An nhiều hơn. Mà tình cảm Lạc Thiên từng dành cho Diễm Bích cũng đã vơi đi rất nhiều. Mỗi một lần cải nhau, Diễm Bích lại lấy lý do hợp tác của hai gia đình, khiến Lạc Thiên càng khó chịu hơn. Chưa bao giờ hắn cảm thấy khó khăn như lúc này, cảm xúc không thể bộc phát ra, phải kiềm nén lại, rõ ràng là rất cay đắng nhưng phải giữ bình tĩnh. Hắn nắm chặt tay lại, đấm thật mạnh vào bàn khiến bàn tay chảy cả máu để ngăn bản thân không làm việc ngu ngốc. Thấy Lạc Thiên kích động như vậy, Diễm Bích lần đầu biết sợ hãi, cô nàng không dám ồn ào nữa, chỉ dám đứng im lặng ở một góc. Mãi đến khi Lạc Thiên rời đi mới dám cử động. Sau sự việc này, Lạc Thiên không còn đến đón Diễm Bích đi học như mọi ngày nữa, những lần gặp gỡ của cả hai cũng trở nên ít dần, nếu có gặp thì cũng là do có sự sắp xếp từ phía người lớn. Bị bạn trai hờ hững, Diễm Bích không có ai đưa đón đi chơi. Biết được điều này và nắm bắt cơ hội, Nhất Trung thường xuyên tới lui với nàng tiểu thư hơn. Lấy lý do là chăm sóc người yêu giúp bạn thân, hắn ta hết đưa rước nàng tiểu thư đi học, lại đưa đi ăn. Hết đi du lịch lại đưa vào bar ăn chơi thâu đêm. Mưa dầm thấm lâu, tình cảm của Nhất Trung và Diễm Bích ngày càng trở nên thân thiết hơn.

 - Vui không người đẹp? - Nhất Trung nói.

 - Dạ vui, ngày nào anh cũng đến đón em đi chơi nhé! Rất thích đi chơi với anh.

 - Được thôi nè bé yêu! - Nhất Trung nói với Diễm Bích bằng một giọng nói với đầy ý đồ đen tối và một ánh mắt đầy sự thèm khát.

  Trở lại với Mỹ An, từ ngày bị đánh ghen, cuộc sống cô nàng trở nên vô cùng khó khăn. Không được nhận vào làm việc ở bất kì nơi nào, tiền sinh hoạt đa phần toàn dựa vào Xuân Nghi, chi phí đó đều là do gia đình Xuân Nghi gửi lên. Hoàn toàn không đủ để cho hai người chi tiêu. Cảm thấy bản thân là một gánh nặng, Mỹ An từng có ý định dừng việc học. Nhưng được Xuân Nghi động viên nên mới có thể duy trì đến lúc này. Hôm nay, vô tình lướt mạng xã hội. Xuân Nghi tình cờ thấy bài đăng tuyển nhân viên quán bar, nhìn thấy mức lương cũng khá ổn, cô nàng liền rủ Mỹ An vào làm cùng. Thật may mắn, cả Mỹ An và Xuân Nghi điều được nhận vào làm. Những ngày đầu tiên làm việc, cô nàng được các chị gái dễ thương đặt bàn và được thưởng thêm tiền hoa hồng, điều đó khiến cuộc sống của Mỹ An trở nên khá hơn trước kia rất nhiều. Tưởng chừng đã có công việc ổn định để làm lâu dài và có thể trang trải cho cuộc sống. Nhưng đến đêm hôm đó, Mỹ An bắt gặp Lạc Thiên và Nguyên Phong, đúng thật là ghét của nào trời trao của đó. Nhìn thấy Lạc Thiên, Mỹ An vội vàng quay mặt bỏ đi nhanh. Nhưng làm sao có thể nhanh bằng tốc độ của Lạc Thiên. Hắn ta đuổi theo, túm lấy vai cô nàng kéo về bàn rượu của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.