Ngày xuân còn dài, bên trong bụi cỏ vang lên tiếng côn trùng.
Không biết đã qua bao lâu nữa, rốt cuộc Lục Tuệ cũng chịu buông tôi ra. Đầu óc tôi quay cuồng, toàn thân vô lực khoác tay lên vai em, chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống.
Em thấy thế thì vội ôm eo rồi ghì chặt tôi, nụ hôn mãnh liệt lúc nãy khiến tôi nghĩ chỉ cần chúng tôi bốc đồng thêm chút nữa, thì có khả năng chúng tôi sẽ chơi dã chiến ngay tại chỗ. Hợp đó.
Lúc tách ra thì quần áo của chúng tôi cũng đã chỉn chu lại, em đưa tay giúp tôi cài nút áo sơ mi trắng trong áo khoác, tiếp đó lại dùng tay chải tóc cho tôi.
Tôi thấy em đang định nói gì đó, nhưng vừa bặm môi thì lại nếm được một ít máu tươi từ trong miệng.
"Chảy máu?" Tôi nhìn em đây khó hiểu: "Ai chảy máu?"
Em cắn môi, nở nụ cười xấu hổ, rồi chỉ vào môi tôi nói: "Bị em cắn nát rồi."
Tôi cong miệng lên nhìn xuống dưới, sở thử, quả nhiên sờ được một một vết máu trên khóe miệng
Em đưa tay muốn sờ thử, nhưng được nửa đường thì lại buông xuống: "Đau không?"
Tôi lắc đầu: "Vẫn ổn."
Nói xong tôi liền liếm môi: "Vết thương không sâu lắm."
Yên tĩnh lại thì tôi mới quan sát kỹ em, tối nay em mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, trên váy còn chút màu hồng của hoa đào, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác, rất tiên khí rất phù hợp với lời bài hát "Tây phong thoại".
Tôi bóp cắm em: "Sao lại gầy quá vậy?"
Em nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cua-ngay-ay/1644767/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.