🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Để tránh Lục Tuệ ngã khỏi ghế sô pha mà cái tay bên ngoài của tôi miễn cưỡng đỡ lấy em, chặn lưng em ấy.
Cái tư thế này khiến tay tôi rất đau, mà đầu em dựa vào vai tôi, còn tôi thì hơi ngửa đầu dựa vào ghế sô pha, thế là dẫn đến vai tôi tê luôn.
Nhưng em có vẻ rất hưởng thụ, sau khi tôi hỏi vấn đề kia xong thì em nói liên tục ba tiếng "Tốt" xong thì nằm không dậy nổi.
Mà em giờ phút này thì đang nhàn nhã nghịch thắt lưng của tôi.
Thật lòng mà nói, mặc kệ là nói trực tiếp hay là chuẩn bị kỹ lưỡng thì sau khi tôi nói câu nói kia xong, thì có cảm giác nhẹ nhõm hơn. Hiện tại ngoại trừ trọng lượng của cô gái ở trên người này, thì có thể nói là một thân nhẹ nhàng.
Mấy phút sau, tôi thật sự chịu hết nổi rồi, vỗ vỗ bờ vai em, mà em nhận được tín hiệu của tôi thì cũng rất hiểu chuyện rồi ngồi dậy.
Hơi khát, sau khi đẩy em ra thì tôi mở tủ lạnh ra cầm chai nước, sẵn thuận đường tay mở cửa dưới tủ lạnh luôn. Cái này không mở ra thì thôi, mấy ngày nay Lục Tuệ ở nhà vậy mà mua nhiều đồ ăn đến vậy à.
Thạch, kem cây, kem ly, kem ống, rồi cả kem que.
Tôi rút một cây kem que ở giữa, xé vỏ bẻ ra rồi đi ra phòng khách, là vị Cocacola, rất có cảm giác khi còn bé. Tôi đưa cây còn lại cho Lục Tuệ, sau khi em cầm thì bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, hít một hơi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi cười.
* Loại kem này nè nhưng vị Coca

Tôi nhìn em khó hiểu: "Sao vậy?"
Em lắc đầu cắn một cái, tiếng que kem bị cắn vang lên: "Không có gì."
Tôi cũng học theo cắn vỡ miếng kem trong miệng, rồi ngậm đến khi nó tan ra ở trong miệng.
"Trong tủ lạnh nhiều đồ ăn quá vậy?"
Em nghe xong lại hít một hơi, trả lời tôi: "Mấy ngày nay đều ở nhà, nên mua hơi nhiều một chút."
Tôi hỏi: "Không đi ra ngoài sao?"
Em cúi đầu không nhìn tôi: "Không có, sợ chị lén về."
Tôi dừng một chút, cầm lấy gối ôm ngồi xuống cạnh em cách chừng nửa ngườ. Chúng tôi cứ mỗi người một cây kem mà gặm, TV đang chiếu phim truyền hình sau mười giờ, màu sắc mát mẻ phủ kín toàn bộ phòng khách.
Chúng tôi ăn gần như là ăn xong cùng một lúc, cùng nhau vứt vào thùng rác. Em cầm lấy gối ôm như tôi, cũng đặt ở lên đùi hệt như tôi, thong thả mở miệng: "Có phải chị biết Trúc Ngôn Nhất Hòa là em không?"
Tôi: "Ừm".
Em hỏi: "Hôm Trung thu?"
Tôi: "Ừm."
Lục Tuệ thấp giọng cười: "Hôm đó bọn họ còn nói, hát trước mắt chị thì coi chừng bị ngã ngựa, đúng là ngã thật mà."
Tôi tiếp lời em: "Cái này phải cảm ơn chị Hiểu Lê của em đó, lúc đầu chị không hề biết cái người Tiểu Hòa Hòa này nha." Tôi quay đầu nhìn em: "Đúng rồi, mấy ngày trước cô ấy nói muốn em ký tên đó."
Lục Tuệ: "Em không có kí tên, mấy năm nay chỉ tải ca khúc lên thôi, không làm gì khác."
Tôi hơi quay qua, nhìn chằm chằm gò má của em, hỏi: "Nói đi, còn có chuyện gì giấu chị nữa không." Tôi vừa nói vừa hít nhẹ một hơi: "Nhiều năm như vậy, chị rõ ràng là người thân nhất của em mà kết quả lại là người xa em nhất."
Em nhìn vào mắt tôi: "Lời này phải là em nói chứ."
Em nói xong thì dựng gối ôm lên, ôm lấy nó rồi đặt cằm lên, nghiêng nghiêng: "Không có việc gì giấu chị cả, phải nói là em đã nói nhưng chị lại không để ở trong lòng mà thôi."
Tôi nhìn hàng mi thật dài của em, hỏi: "Năm đó là do chị tặng em một đóa hoa hồng mà thích chị rồi à?"
Nếu là vậy thật thì cô bé này cũng dễ bị lừa ghê, bé gái mười ba mười bốn tuổi mà được người khác yêu mến như em thì cũng không nhiều lắm. Người ta tiện tay cho cái bao lì xì cho viên kẹo là chuyện rất hay gặp. Nếu như mà người khác sớm hơn một bước, hoặc là có người nào đó tặng cho em món quà tốt hơn, thì....
300 vạn của tôi chẳng phải là không cánh mà bay sao!
Không phải, vậy thì bây giờ chúng tôi cũng không quá thân thiết rồi.
Nếu nhiều năm sau khi gặp lại nhau thì hơn phân nửa sẽ là chào hỏi, có lẽ ngay cả chào hỏi cũng không cần, khi gặp thoáng qua rồi mới lục từ trong trí nhớ ra, cô gái này lúc trước đã từng gặp qua rồi, là con gái của một người bạn.
Cũng may mà em nói: "Không phải."
Tôi nhướng mày ra hiệu cho em tiếp tục.
Em hơi mở miệng, nhưng lại nhắm lại, đột nhiên mang tai lại đỏ lên.
Đến lúc này tôi mới phát hiện vị thế hiện giờ của chúng tôi. Tôi cứ như là kẽ lão luyện đầy kinh nghiệm nơi sa trường, đang đùa giỡn thiếu nữ mới biết yêu, dùng đủ loại câu hỏi "Em có thích chị không?" "Khi nào thì em thích chị?" "Cứ thế mà thích chị à?" để moi ra bí mật ở trong lòng của thiếu nữ.
Vậy nên thiếu nữ Tuệ cúi đầu ngượng ngùng, giận dỗi: "Thích thì thích, làm gì có nhiều vấn đề như vậy chứ!"
Em cũng ý thức được là mình đang đỏ mặt, nên lặng yên không một tiếng động giơ gối lên, che khuất một nửa khuôn mặt của mình.
Tôi cười khanh khách, xoay người lại, chỉ để lại bóng lưng cho em thôi, đợi em chậm rãi bình tĩnh lại thì tôi dùng khóe mắt liếc em một chút, tôi thấy em đã trở lại bình thường thả gối xuống rồi, vậy nên tôi dựa vào ghế sofa một cách thoải mái, thong thả mở miệng lần nữa: "Quà sinh nhật mà lần trước em tặng chị ấy, sách cùng hoa hồng đó, làm lúc nào vậy?"
Em nghĩ nghĩ: "Rất nhiều năm về trước."
Tôi gật đầu, khó trách có cảm giác xưa cũ.
Tôi hỏi: "Phía trên có hai chữ Trúc Ngôn, là em quên sao?"
Em "Ừm" một tiếng: "Lúc làm cái đó, thì em vẫn chưa hát mà." Em nói đến chỗ này, cũng học tôi tựa vào ghế sofa, nghịch ngợm lấy gối gõ vào ngực, tiếp tục nói: "Là quà sinh nhật năm năm trước của chị đó, sau đó chị quen Trịnh Dục Tiệp, nên em không muốn đưa nữa, vẫn luôn nhét vào trong ngăn tủ."
Tôi quay đầu nhìn em, hỏi: "Trúc Ngôn có ý nghĩa gì?"
"Không có nghĩa gì cả." Em nói xong thì đột nhiên bật cười, có cảm giác mặc kệ mọi chuyện, em quay người đối diện tôi: " Một nửa của Giản Hứa Thu, Trúc Ngôn Hòa, lấy tên của chị đó."
* Tên chị bé Thu là như này 简许秋, còn Trúc Ngôn Hòa là như này 竹言一禾. Trong chữ Thu thì có chữ Hòa, phần còn lại thì các bạn nhìn rồi tự hiểu nha.
Tôi dừng một chút, đúng là không nghĩ hướng này.
Em đột ngột thổ lộ khiến cho lòng tôi đột nhiên lại ngại ngùng, cũng may mặt tôi không biểu hiện ra gì cả.
Em vẫn tỏ vẻ mặc kệ như cũ, dựa vào lấy ghế sô pha, nói: "Khi đó còn nhỏ, luôn thích đặt tên người mình thích vào những thứ có liên quan. Có lẽ chị không biết, tất cả mật mã của em đều là gianxuqiu520 đơ."
Tay tôi giấu sau gối ôm hơi run run.
Có lẽ là cảm động, nhưng càng nhiều là...
Em nói xong những lời này với tôi thì bỗng nhiên cúi đầu, tay trái vẽ một vòng lên mu bàn tay phải, cuối cùng siết chặt tay, cắn răng nói đầy bất lực: "Quá buồn nôn."
Cũng không phải, quá buồn nôn.
Nhưng mà, tôi thừa nhận là tôi bị em làm cảm động rồi.
Không lâu sau, tôi tắt TV rồi đuổi em về phòng ngủ, tối nay mặc dù em không nói, nhưng vẫn không khó để nhận ra quầng thầm mờ nhạt dưới mắt em, khi em ngủ không ngon thì luôn như vậy.
Giờ mọi chuyện cũng lộ ra hết rồi, tôi cũng không cần phải che giấu nữa, rửa mặt xong tôi trèo lên giường cầm điện thoại, ấn theo dõi Weibo Trúc Ngôn Nhất Hòa, lại phát hiện dưới trang chủ em nhiều hơn một bài đăng, đăng hai phút trước.
"Trúc Ngôn Nhất Hòa: Hôm nay nếm được hương vị ngọt nhất thế giới."
Trong lòng tôi ấm áp, cẩn thận đọc kỹ dòng chữ này hai lần, cuối cùng nhấn vào mấy chục bình luận ở dưới, ấn mở khung bình luận rồi nhắn vào: Vị gì?
Rất nhanh, em đã trả lời tôi: Kem que
Tôi vào Weibo của em lần nữa, phát hiện lại có thêm vài bình luận, mà bình luận giờ phút này chia làm hai loại. Một loại là những người nhìn không ra nghĩa bóng, ngây thơ hỏi có phải Lục Tuệ mới ăn đồ ngọt xong hay không, cầu an lợi gì đó, mà một loại khác là nhìn ra sự mờ ám, trực tiếp hỏi là có liên quan tới chị bé à?
Weibo tôi là tên thật của tôi, lúc tôi theo dõi em thì em cũng theo dõi tôi lại, mà trong tất cả những bình luận đó em cũng chỉ trả lời mình tôi.
Cho nên mấy phút sau, không ít người tại bình luận trong phần bình luận của chúng tôi, phần lớn đều hỏi là hai người các người làm sao mà quen nhau vậy?
Tống Hiểu Lê, người duy nhất biết chuyện, gọi điện thoại tới trong lúc tôi đang liên tục cập nhật các bình luận mới.
Có vẻ như là do người gọi đến mà chuông điện thoại cũng trở nên dồn dập, cứ như chỉ cần tôi nghe trễ một giây thì nó sẽ tự động nổ tung.
Vậy nên tôi vuốt sang để nghe máy.
Hiểu Lê hỏi: "Mày với Tuệ Tuệ có chuyện gì vậy?"
Tôi cười: "Mày sống trên Weibo hay gì?"
Hiểu Lê: "Không, tao ở trong nhóm, bọn họ mới gửi ảnh chụp màn hình vào, xong tao thấy bình luận của mày. Tuệ Tuệ còn trả lời có mỗi mình mày, kem que là cái gì? Tối này bọn mày làm chuyện gì? Ủa rồi mày về hồi nào? Mua quà cho tao chưa đó?"
Tôi chọn một trong những câu hỏi mà cô ấy hỏi, vấn đề trọng yếu nhất: "Mua rồi, ngày mai tự mình tới lấy đi."
Hiểu Lê ồ lên, tôi cứ nghĩ là cô ấy sẽ hỏi tôi mua gì như trước, nhưng lại nghe cô ấy chuyển đề tài: "Đêm nay bọn mày hôn nhau rồi đúng không?"
Không chờ tôi trả lời, cô ấy còn nói: " Hương vị ngọt nhất, trời mẹ ơi."
Cô ấy nói xong thì hai đầu điện thoại liền trở nên yên tĩnh, tôi biết là cô ấy đang chờ tôi trả lời, Thế là, tôi lại ngập ngừng vài giây, sau khi tạo ra bầu không khí khẩn trương thì trầm thấp "Ừ" một tiếng.
Quả nhiên Hiểu Lê ở đầu kia liền bùng nổ, sau khi hét lên mấy tiếng thì gào vào điện thoại: "Mày thế mà hôn Tiểu Hòa Hòa!"
Tôi nhỏi: "Thì sao?"
Đột nhiên cô ấy bình tĩnh lại: "Cũng bình thường."
Tôi phì cười, ghét bỏ nói: "Mày xem mày bây giờ có giống là đã 31 tuổi? Dường như mày làm tao nhớ lại Hiểu Lê theo đuổi idol thời đại học vậy."
Cô ấy hừ một tiếng: "Thì sao?"
Tôi nói: "Chẳng ra sao cả."
Cô ấy cười khúc khích hai tiếng: "Mày thì ổn rồi, mày trầm ổn nhất, mấy ngày trước có người ở trong nhóm sửa lại ca khúc mà Tiểu Hòa Hòa khích lệ chị bé của em ấy, mày muốn nghe không?"
Không đợi tôi nói là muốn hay không thì trên điện thoại đột nhiên nhảy ra tin nhắn Wechat của Hiểu Lê, cô ấy gửi cho tôi luôn rồi.
Hiểu Lê còn nói: "Tao rất khó để liên hệ mày với người được miêu tả đí, đây đúng là Giản Hứa Thu mà tao biết sao?"
Tôi trả lời nhạt nhẽo: "Không phải."
Sau khi cúp điện thoại, tôi đang định nhấn vào bức ảnh Hiểu Lê gửi cho tôi thì Lục Tuệ đột nhiên gửi cho tôi một đường liên kết.
Là một liên kết bài hát, giống đường link Hiểu Lê vừa gửi cho tôi, có tên bài hát, có ca sĩ, ca sĩ là Trúc Ngôn Nhất Hòa, bài hát tên là « Bài ca trường học nhỏ ».
* Đây nhé mọi người
https://www.youtube.com/watch?v=0aCrhnrrTVA
Lục Tuệ: Bài hát dành cho chị
Lục Tuệ: Em tìm người để thu âm đó
Lục Tuệ: Không nghĩ tới có thể gửi chị sớm thế
Lục Tuệ: Coi như là ca khúc giúp chị ngủ ngon
Lục Tuệ: Nghe xong liền đi ngủ
Lục Tuệ: Ngủ ngon
Tôi nhấp vào liên kết rồi nhảy qua giao diện khác, tiếng guitar vang lên từ giây đầu tiên, khi khúc nhạc dạo qua đi thì là giọng hát ngọt ngào của Lục Tuệ, rất chậm, chậm rãi mà hát lên.
Tôi nhét tai nghe rồi nhắm mắt lại, nghe nghe, lại đột nhiên nghe được trong lời ca của em có ý cười, tôi quay ngược lại để nghe lại lần nữa. Chợt phát hiện ra khi đến giữa bài hát thì âm thanh của em mới bỗng nhiên giương lên.
Chính xác là câu này.
"Tôi nguyện theo người, rong ruổi núi rừng
Tôi nguyện theo người, dắt tay thiên nhai
Mong mãi cùng người ngắm trắng đếm sao."
- ---
Mong tối nay ngủ ngon, đừng có drama gì nữa ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.