Em đã thích chị suốt 7 năm nhưng chị chưa bao giờ biết cả. Hai ngày còn lại của Tết Trung thu thì tôi và Lục Tuệ đều nhà, có lẽ là do chột dạ mà hai ngày nay tôi cứ vô thức cố gắng tránh mặt em, tránh né ánh mắt của em và cả khi ở một mình nữa. Vậy nên lúc này đây, tôi thậm chí còn chơi game, chỉ cần có thời gian là liền chơi với bạn bè, có đôi khi một lần chơi là cả ngày. Nhưng khi nào em không ở trong tầm mắt thì lại nhịn không được mà mở Weibo cùng phần mềm âm nhạc để tìm tên Trúc Ngôn Nhất Hòa. Khi em học lớp mười một thì bắt đầu phát hành ca khúc thứ nhất, giọng hát khi đó so với bây giờ thì ngây ngô hơn, xử lý hậu kỳ cũng không chi tiết như giờ, nhưng không cản trở đến giọng hát dễ nghe của em. Bài hát này đã giúp em trở nên hot lên ở trong giới này. Nhiều năm như vậy, số ca khúc mà em đăng cũng không nhiều, tâm sự trên Weibo cũng không nhiều, hơn một nửa đều có liên quan tới âm nhạc, rất ít chuyện đời thường, cũng không thấy em tham gia hoạt động offline, cứ như em chẳng qua chỉ là khoát chiếc áo vest này làm một số việc không chuyên trong thời gian rảnh rỗi mà thôi. Tôi đột nhiên nhớ tới mấy tháng trước thấy microphone trong phòng em, nghĩ lại thì thật ra tất cả đều có manh mối. Tôi thở dài, nếu như sớm biết những thứ này thì cũng có ích lợi gì chứ. Vào ngày về, vì đề phòng việc chỉ có tôi và Lục Tuệ thì tôi vẫn như cũ kéo thêm Trần Vân cùng Tuệ Bình. Ba người vẫn là dáng vẻ như cũ, Trần Vân cùng Tuệ Bình ở phía sau xe đồng bệnh tương liên nói chuyện mấy ngày nay bị hối cưới chồng, còn Lục Tuệ thì vẫn yên lặng ngồi bên ghế phó lái như cũ, thi thoảng mấy bà chị phía sau hỏi han thì em sẽ đáp lại vài câu, còn lại cũng không có gì khác khác. Mà tôi vì không để người khác nhìn ra khác thường nên đã tận lực tỏ ra vui vẻ, thậm chí ngay cả nhạc trong xe cũng chọn mấy bài nhẹ nhàng. Đến thành phố A, đầu tiên thì tôi chở Lục Tuệ đưa về trường học, đợi đến lúc em xuống xe, tôi lại lái xe lên đường thì ngồi Tuệ Bình phái sau đột nhiên tới gần, hỏi tôi: "Cậu và Tuệ Tuệ sao vậy?" Tôi giật mình: "Cái gì? Sao trăng gì?" Cô ấy "Ồ" một tiếng, nói kiểu đoán già đoán non: "Mình thấy con bé thỉnh thoảng sẽ nhìn cậu, còn nghĩ là hai người có việc gì đó." Cô ấy vừa nói vừa hỏi: "Có phải em ấy chọc giận gì cậu rồi đúng không?" Tôi lắc đầu: "Không có đâu." Tuệ Bình nghe xong thì cười: "Mình đoán mò thôi nên mới hỏi một chút, không có việc gì thì tốt rồi." Sau khi chở hai người đến chỗ cần đến, tinh thần của tôi hoảng hốt một lúc lâu, vừa nãy bị Tuệ Bình hỏi như vậy khiến tôi đột nhiên hơi bận tâm, tôi không biết Lục Tuệ nhìn tôi nhiều lần đến vậy, là do quen thuộc hay là do em phát hiện gì rồi nữa. Qua Trung thu thì trên trường học bù như thường lệ, mà tôi nghỉ ngơi xong thì cũng dành toàn bộ sức lực cho Tây Phong Thoại, chúng tôi lại tự bận rộn phần của mỗi người. Em về nhà lần nữa thì đã là bảy ngày sau, bảy ngày này em không đăng gì trên Weibo cả, Hiểu Lê cũng không tìm tôi nói về chuyện bát quái của Tiểu Hòa Hòa Bát Quái, tôi gần như thuyết phục được mình quên đi em chính là Tiểu Hòa Hòa. Nhưng khi em mở cửa bước vào, trong nháy mắt chạm vào ánh mắt của tôi thì tim tôi đột nhiên đập nhanh lên. Yôi thừa nhận, tôi đã không thể dùng tâm tình bình tĩnh như trước để đối mặt với em được. Hình như gần đây cứ mỗi lần em về là trời lại mưa, tôi nhìn giày em có hơi ướt, nhìn những giọt mưa chảy dọc xuống chóp dù, kéo ra một nụ cười: "Về rồi à." Em "Ừ" một tiếng, đi ra ban công để dù. Sau khi thu xếp cho cái dù đó xong thì em trực tiếp ngồi xuống cạnh tôi trên ghế sô pha, từ trong túi lấy ra một cái hộp đặt lên bàn. Lục Tuệ: "Sushi ở cửa hàng mới mở, chị nếm thử xem." Tồi ồ lên, lấy đũa từ tay em rồi mở hộp ra gắp một miếng bỏ vào miệng, mới cắn xuống một ngụm, Lục Tuệ đầy mong đợi mà nhìn tôi, hỏi: "Thế nào?" Tôi ngậm sushi lúng búng nói một chữ, phát hiện căn bản là nghe không rõ, vậy nên che miệng khoát khoát tay với em. Em cười ra tiếng, lấy cái ly không của tôi ở trên bàn rồi đi vào phòng bếp, đợi em quay lại lần nữa thì trong ly đã đầy nước, bên trong còn có một lát chanh. Tôi nhận ly nước từ trong tay em rồi uống một ngụm, cho đánh giá: "Tạm được." Lục Tuệ nghe xong thì hỏi tôi: "Ngày mai chúng mình đi ăn đi? Rất gần tiệm mới của chị đó." Tôi khó nhọc nuốt ngụm nước chanh trong miệng xuống, nhìn vào mắt em rồi lại lại quay đầu, cúi đầu rồi nói: "Ngày mai chỉ sợ không được rồi, ngày mai chị..." Không chờ tôi nói xong thì Lục Tuệ hiếm khi cắt ngang lời tôi, xen vào: "Vòng tay em tặng chị đâu?" Tôi cúi đầu nhìn cổ tay trống không, à lên: "Hôm qua tắm rửa quên ở trong phòng tắm rồi." Lục Tuệ cười nhạt một tiếng, vô cùng không khách sáo mà vạch trần tôi: "Hôm Trung thu chị lái xe về thì đã không mang rồi." Tôi liếm liếm môi, hai tay nắm thật chặt cái ly. Thật ra tôi không có gì chột dạ hết, tôi đúng là để quên vòng tay ở phòng tắm, nhưng không phải hôm qua, mà là ngày nghỉ cuối cùng trong dịp lễ Trung thu, quên ở nhà mẹ tôi. Hôm sau thì lại quên mang, nhưng vừa rồi đã thốt ra một câu nói láo rồi, tôi đang nghĩ, nên tiếp tục bổ sung cho sự hoảng loạn hay là dứt khoát ăn ngay nói thật luôn. Bởi vì bản thân nhạy cảm, dẫn đến gần đây ở chung với Lục Tuệ cũng biến thành nhạy cảm, luôn thích đem thứ đơn giản phức tạp hóa lên. Tôi dù sao vẫn hi vọng em đừng vì tôi mà suy nghĩ quá nhiều, cũng hi vọng chính tôi không nên nghĩ quá nhiều, nhưng kết quả dù sao đi nữa vẫn cứ ngược lại. Đang do dự thì đột nhiên Lục Tuệ mở miệng. Em hỏi: "Giản Hứa Thu, chị biết gì rồi đúng không?" Câu nói này chẳng qua chỉ là một câu hỏi thăm dò, cũng có lẽ chỉ là sư đoán, lại có lẽ chẳng phải là gì cả. Nhưng biểu hiện của tôi thật sự là quá tệ. Em vừa mới dứt lời thì tôi liền không kịp chờ mà đã trả lời: "Chị không biết." Quả nhiên, em nghe xong thì không hề tin, trực tiếp hỏi tôi: "Biết lúc nào?" Tôi cúi đầu nhẹ nhàng thở dài một hơi, bây giờ TV đang chiếu quảng cáo, thấy một người nổi tiếng đã lâu không thấy đang ăn một chiếc bánh hamburger ngon lành. Tảng đá đặt trong lòng tôi từ Tết Trung thu đến giờ lại chỉ vì câu đối thoại đơn giản này, lại đột nhiên bị đánh nát. Thật ra mấy ngày nay tôi áp lực rất lớn, tôi đang suy nghĩ có phải nên cùng Lục Tuệ tâm sự trò chuyện một chút không, nhưng lại sợ chỉ cần nói với em bất cứ lời gì có liên quan thì tôi cảm thấy tôi nhất định sẽ xử lý không tốt. Kết quả xử lý không tốt chính là Lục Tuệ nhất định rất khó chịu, trong tưởng tượng của tôi thì tôi hi vọng chuyện này có thể âm thầm đi qua, tốt nhất là em cứ lãng quên nó đi. Nhưng mâu thuẫn là nằm ở chỗ, tôi lại không muốn bị em quên lãng đi. Tôi thuyết phục chính mình đừng suy nghĩ về những thứ này, nhưng lại nhịn không được nhiều lần nghĩ tới cuộc trò chuyện về chuyện này của chúng tôi. Tôi cúi đầu khẽ "Ừ" một tiếng, có chút bối rối ném cái gối trên đùi sang một bên, quay đầu đối diện với mắt em, lấy dũng khí bày ra một tư thế bình thường, lấy tư thái của chị lớn mà hỏi: "Em thích chị?" Lục Tuệ không chút rụt rè mà đáp: "Vâng." Tôi hơi thở dài, thậm chí còn mang theo ý cười, mặt mày dịu dàng mà nói: "Giữa chúng ta có lẽ là có hiểu lầm, do gần đây chúng ta qua thân thiết nên chị khiến em sinh ra ảo giác, là do chị không tốt, em không nên ảo giác như vậy." Em nghe xong nhíu mày một cái, nói: "Em không có ảo tưởng." Tôi cười cười khoát tay với em, ý bảo em để tôi nói hết. Tôi nói: "Chị biết là em thích con gái, chị cũng ủng hộ em, nhưng em cần phản thận trọng ở chỗ là không nên đem phần tình cảm này đặt lên người chị." Tôi nhìn vào mắt em, nhìn vẻ mặt hơi buồn của em, cắn răng tiếp tục nói: "Ở tuổi này thì tình cảm của bọn em không ổn định nên rất dễ dàng có ấn tượng tốt đối với người khác, nhưng sự ấn tượng tốt này sẽ theo thời gian mà biến mất không thấy gì nữa, tình cảm của bọn em vẫn chưa ổn định. Nhưng mà em phải phân phân biệt rõ ràng, cảm giác này là thích hay ỷ lại, những ngày nay đột nhiên chúng ta thân thiết hơn nên có lẽ chỉ là bắt quen với sự có mặt của chị, từ đó khiến em đặt phần tình cảm đó lên người chị thôi." Dùng một hơi nói hết những lời này khiến tôi muốn ngã quỵ Thấy em vẫn đang phân tích lời tôi nói thì tôi vò vò đầu rồi đứng lên, nhẹ nhàng nói một câu "Em suy nghĩ thật kỹ đi." Rồi bỏ đi. Mới đi được hai bước thì đột nhiên em gọi tôi lại. "Giản Hứa Thu." Tôi cúi đầu không nhìn em, trạng thái bây giờ của tôi không tốt lắm, tôi nghĩ giờ mà em nói với tôi nửa lời thôi thì tôi cũng khóc ngay tại chỗ đó. Vậy nên tôi nói: "Chị về phòng trước." Em lại gọi tôi lần nữa, nhưng không muốn nhiều lời với tôi mà chỉ nói: "Giản Hứa Thu, em đói rồi." Tôi dừng một chút, quay đầu nhìn em. Em ra vẻ tủi thân rồi còn nói: "Em vẫn chưa ăn cơm tối nữa." Em nói xong thì chỉ vào sushi ở trên bàn: "Vì cái này mà đợi rất lâu đó." Lòng tôi mền nhũn, nhìn thấy trên bàn chỉ còn lại một miếng sushi, hỏi: "Muốn ăn cái gì?" Em nói: "Mì trộn, thêm một quả trứng gà, " Tôi bất đắc dĩ: "Được." Em thành công giữ tôi lại rồi, cũng thành công chuyển chủ đề sang một chuyện khác luôn. Trong quá trình tôi làm mì trộn với trứng chiên thì em luôn dựa vào cửa bếp, nhìn tôi mà không nói một lời, chờ tôi làm xong thì em mới lấy mì từ tay tôi, nói với tôi: "Đũa." Tôi lại đi lấy đũa. Chờ tôi lấy đũa xong thì thấy em đang chặn ngay cửa bếp, vừa hay lại chặn lối ra, tôi bước tới mà em cũng không có ý né ra. Em lấy đũa từ tay tôi rồi ngẩng đầu vô cùng cẩn thận mà nhìn vào mắt tôi: "Nếu chị đã biết thì em với chị có thể nói chuyện này một cách đàng hoàng rồi." Em đã chặn con đường duy nhất có thể đi ra ngoài nên tôi cũng chỉ có thể im lặng mà nghe em nói. Em nói: "Mấy tháng nay đúng là em đang theo đuổi chị." Em than nhẹ một tiếng: "Khi thì em cảm thấy may mắn vì chị còn không biết, nhưng đôi khi lại hi vọng chị sẽ biết. Vậy thì em sẽ không phải luôn ở trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan, em hi vọng chị có thể tiếp nhận tất cả tấm lòng của em, nhưng điều kiện tiên quyết là em không hi vọng chị coi em như em gái chị." "Giản Hứa Thu." Em dừng một chút: "Em không phải là nhất thời hứng thú như lời chị nói, cũng không phải là bởi vì mấy tháng nay thân thiết với chị nên mới thích chị." Trên mặt em đột nhiên lộ ra vẻ dịu dàng, lại có chút bất đắc dĩ: "Em đã thích chị 7 năm, nhưng chị không hề hay biết biết." "Nếu như là chị cảm thấy không ổn định." Em nhàn nhạt khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Thì từ năm 14 tuổi em đã thích chị, năm nay em đã 21 tuổi rồi, bảy năm nay em không hề thay lòng đổi dạ thích những người khác, cũng không mập mờ với người khác, cũng không nắm tay của người khác." Em nghiêng đầu nhìn tôi: "Như vậy, chị còn nghĩ là em không ổn định sao?" Tôi há mồm, á khẩu không trả lời được. Câu trả lời của của em nằm ngoài mọi giả thiết của tôi, tôi chỉ biết là em thích tôi, nhưng lại không biết sự yêu thích này lâu đến như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]