Sau khi Trần Vân và Tuệ Bình về nhà thì trong xe lập tức yên tĩnh trở lại. Tôi mở nhạc to hơn một chút, lại bắt gặp em xé một viên kẹo vị dứa rồi bỏ vào trong miệng.
"Ăn không?" Em cầm một viên kẹo mới rồi hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: "Không ăn, em ăn ít lại đi."
Trải qua hơn một tiếng ồn ào bây giờ đột nhiên lại yên tĩnh như vậy làm tôi có chút không quen, xe rẽ vào một góc, tôi nghe được mùi dứa nhàn nhạt ở trong xe, hỏi: "Thích ăn kẹo từ khi nào vậy? Trước kia chưa thấy em mua bao giờ."
Em khép ngón trỏ và ngón giữa lại, bóp vỏ kẹo rồi trả lời tôi: "Người khác tặng."
Từ "người khác" phát ra từ trong miệng em làm tôi khựng lại một chút, trong lòng hơi hơi chua xót.
Cái từ "người khác' này, có thể được hiểu theo cách bình thường, có thể được hiểu theo cách xa lạ, cũng có thể hiểu theo cách mập mờ. Có lẽ là do tôi nhạy cảm, nên lại nghĩ nó theo hướng mập mờ.
Tôi liếm liếm môi dưới, hỏi: "Ai vậy?"
Em nói: "Một người bạn thôi."
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, mở miệng nhưng lại không biết nói gì nên đành phải ngậm miệng lại.
Chưa được mấy phút thì đã đến nhà, tôi đậu xe chỗ bãi cỏ ở dưới lầu, lấy những thứ tôi mua cho bố mẹ rồi đi thang máy lên lầu.
Đến cửa chính, Lục Tuệ lấy chìa khóa từ trong túi của tôi, cửa vừa mới mở thì đã nghe mẹ tôi hét lên: "Giản Đức Hoa, mau tới đây!"
Không hổ là ca sĩ, giọng này đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cua-ngay-ay/1644736/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.