Tuyết Lê và Bình Quả trước khi đi còn hết sức nghiêm túc kéo tôi tới chụp hình bên ảnh kệ sách trong tiệm, lúc rời đi Bình Quả còn để lại cho tôi một ánh mắt đầy sâu xa.
Xét thấy tôi đã từng là người bị nhiều chuyện, không khó tưởng tượng ra việc Tuyết Lê sẽ dùng giọng điệu lời lẽ như nào để kể về quá khứ của tôi, nhưng thân là người bị hại, tôi không sợ một chút nào.
Hai ngày trước khi tiệm mới khai trương thì mẹ tôi tới chơi. Người phụ nữ này luôn miệng nói muốn đi qua giúp đỡ, rốt cuộc thì sau khi chúng tôi làm xong xuôi hết thì bà mới ăn mặc lộng lẫy, đích thân tới hiện trường.
Bà đi kiểm tra một vòng và tỏ vẻ rất hài lòng, sau đó nhìn đồng hồ rồi nói cho tôi là bà có hẹn với dì Trần, sẽ đi ngay.
Tôi cười: "Hóa ra mẹ đi chuyến này cũng không phải là vì con à."
Mẹ tôi nghe xong quay đầu cười như không cười nhìn tôi một chút, thong thả mở miệng.
"Vì ai, cô là ai..."
Tôi không khỏi trợn trắng mắt.
Sau khi bà hát được một câu thì lại ung dung thở dài: "Mày nghe mẹ hát hay cỡ nào, sao mày lại không được thừa hưởng tý nào vậy. Lại đi thừa hưởng cái cuống họng của bố mày, lúc nào hát cũng lạc điệu."
Tôi gật đầu: "Vâng vâng vâng."
Bà lại thở dài: "Khi con còn nhỏ, mẹ dạy cho con một bài "Triêu hoa tích thập" mà dạy hơn một tháng mà con vẫn không biết hát."
Ta gật đầu: "Vâng vâng vâng."
Chuyện này tôi nhớ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cua-ngay-ay/1644734/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.