Khi nỗi nhớ xuyên qua đêm vắng.
Ngón tay gẩy đàn quẩn quanh ngưng đọng.
Đẹp tựa hồ như một giấc chiêm bao.
Sau khi chàng quay người bước đi.
Khuất lấp trong biển người rộng lớn.
Nỗi cô tịch không thể xóa nhòa.
Bao tổn thương, bao oán hận, bấy nhiêu là thống khổ.
Bao nhiêu yêu, bao nhiêu hận, biết bao đậm sâu.
Tình nồng cuồng loạn. Phóng khoáng buông lơi. Sau mỗi cuộc tranh chấp rồi hòa hợp.
Đôi ta say đượm ấp ôm môi nồng.
Tình nào không cuồng si. Chẳng xứng danh tình ái.
Chẳng cầu một ngày mai vĩnh hằng muôn kiếp.
Ánh mắt nồng cháy chỉ còn ta của thời khắc này.
Đã đủ thỏa mãn đong đầy. Khi những cánh hoa đào buông rơi.
Một mảnh sầu muộn vụt ngang qua.
Ta chợt nhớ cảm giác đó. Quá câu nệ.
Vờ vô tâm.
******************
"Bảo bối, em không có gì hỏi anh sao?" Tưởng Từ Hi ôm cô vào lòng, hai tay mạnh mẽ siết chặt Diệp Bối Nhi.
"Hỏi gì?" Diệp Bối Nhi vẫn chăm chú chơi game trên điện thoại của anh. Phản xạ có điều kiện trả lời Tưởng Từ Hi.
Tưởng Từ Hi nhoẻn miệng cười, tay bẹo má Diệp Bối Nhi một cái, anh hít sâu rồi thở ra. Anh như chìm sâu vào hồi ức, ánh mắt xa xăm nhìn ngoài cửa sổ, ngắm nhìn người con gái trong ngực mình. Cô vẫn như trước kia, thánh thiện, thuần khiết, dù có bị bắt nạt cũng không phản kháng, im lặng cam chịu một mình. Nhưng anh thì sao, anh không còn giống như trước, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-cu-chay-toi-duoi-theo/3203693/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.