Một tháng sau.
Nhà Phương Vũ.
Phương Vũ bị tiếng chuông bất ngờ gọi tỉnh. Cậu xoa xoa cặp mắt mờ mịt vì buồn ngủ, nghiêng người sang mò lấy điện thoại bên cạnh gối. Tên trên điện thoại đúng là “Hạ Minh Du”. — Hạ Minh Du bình thường cực hiếm gọi điện cho cậu, lúc có chuyện cũng chỉ gửi cho cậu một tin nhắn ngắn gọn, vì vậy phản ứng đầu tiên của Phương Vũ là nghĩ: Có chuyện gì khẩn cấp lắm sao??!!
“Alo! Minh Du.” Phương Vũ nhấn nút trả lời.
“Phương Vũ.” Giọng nói lạnh lùng từ bên kia điện thoại truyền đến: “Còn chưa dậy sao?”
“Ừm… Chưa có dậy…” thanh âm Phương Vũ còn mang theo uể oải buồn ngủ khó có thể che dấu.
“Đã 10 giờ, cậu còn tính khi nào mới dậy?” Bên kia truyền đến thanh âm bất mãn, Phương Vũ thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đối phương cau mày nhìn về phía cậu — cũng may trôi qua sáu năm, chuyện này cậu đã quen.
“Thật ngại quá…. Tôi tối hôm qua ngủ hơi trễ… Gọi điện đến là có chuyện gì sao?”
Phía bên kia im lặng một lát, sau đó nói: “Đan Đồng hai người chúng tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm. Tối nay sáu giờ ở Alfred.”
“Mời tôi ăn cơm?” Phương Vũ kinh ngạc: “Tại sao?”
“Đan Đồng đã chính thức cùng tôi yêu đương.” Hắn có lẽ biết rõ Phương Vũ muốn hỏi cái gì, nên ngắn gọn giải thích nói: “Chuyện của chúng tôi, đương nhiên là phải cảm ơn cậu rồi.” Mặc dù là lời cảm ơn, thế nhưng nói ra lại không hề có tình cảm.
“Tiểu Vũ ….. Ai mới sáng sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-con-yeu-anh-khong/474385/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.