Cơm nước xong xuôi, Trì Nghiệp Đàn liền mang Cố Hàm về nhà, thậm chí còn không hỏi Cố Hàm có muốn đến nhà hắn hay không, hắn thấy, hiện tại Cố Hàm ở cùng với hắn chính là tốt nhất. 
Tắm rửa xong, hai người lên giường sớm, Cố Hàm vẫn khá trầm lặng, yên tĩnh lật sách trong tay. Trì Nghiệp Đàn chơi game một lát, cảm thấy vô nghĩa, liền vứt qua một bên, quay người lấy sách của Cố Hàm: “Hay không?” 
Sách Cố Hàm đọc là sách y học, đối với Trì Nghiệp Đàn mà nói, vừa xem không hiểu vừa nhàm chán, nếu như không phải cần thiết cho việc sáng tác, hắn chắc chắn sẽ không có kiên nhẫn đọc. 
“Không hay!” Sách học thuật thì có cái gì hay chứ! 
Trì Nghiệp Đàn mỉm cười nói: “Vậy thì nói chuyện đi.” 
“Nói chuyện gì?” Cố Hàm nhàn nhạt hỏi, tâm tình không tốt không có cách nào xóa bỏ, chỉ có thể tự mình chậm rãi tiêu trừ, quá trình này sẽ dài dằng dặc, hơn nữa còn rất khó khăn, không ai có thể giúp đỡ anh được. Bệnh nhân có vấn đề về phương diện khác cũng không phải hiếm lạ, nhưng tình huống ngày hôm nay là lần đầu tiên anh gặp phải, một biện pháp cũng không có, còn bị Trì Nghiệp Đàn nhìn thấy, cảm giác đặc biệt bi thương. 
Trì Nghiệp Đàn đương nhiên sẽ không nói chuyện về bệnh viện với anh, chọn lấy một chủ đề thoải mái nhất: “Nếu như được nghỉ, vậy thì đi với anh đến đoàn phim nhé.” 
“Em suy nghĩ chút đã.” Cố Hàm búng búng ngón tay, “Có lẽ em nên đến Why ở mấy ngày.” 
Thật ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-con-nho-toi-khong/1749320/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.