Buổi nói chuyện với nhà xưởng sản xuất ly theo thiết kế riêng diễn ra rất suôn sẻ, đối phương giao hẹn một tuần sau sẽ có hàng mẫu, nếu như không có gì cần phải thay đổi, cuối tháng sẽ hoàn thành đủ số lượng. Đây không phải là lần đầu tiên Hám Thù hợp tác với họ, đã có lần hợp tác tốt đẹp trước đó làm cơ sở, lần này đối phương lại còn giảm giá, cho nên thỏa thuận được ký kết rất thuận lợi. 
Trên đường quay về khách sạn, Hám Thù trả lại đồ cho Trì Diệc Ôn, nói: “Tôi sẽ ở lại đây một đêm nữa, bây giờ mà trở về thì quá gấp gáp. Cậu có thể xem doanh số tiêu thụ sản phẩm mới của Noãn Phong, nếu như cậu muốn về, tôi sẽ gọi xe giúp cậu.” 
Lúc không có điện thoại, Trì Diệc Ôn còn thấy lo lắng, nhưng sau khi lấy được về tay, y lại không muốn gọi điện nữa. Y xem một lượt tất cả các ứng dụng dùng để liên lạc của mình, một tin nhắn cũng không có, yên tĩnh y hệt ngày cuối tuần. Không có tin tức gì chứng tỏ tất cả mọi thứ đều bình thường, Trì Diệc Ôn đột nhiên cảm thấy có lẽ Hám Thù nói đúng, mình có ở đó hay không cũng không ảnh hưởng gì tới vận hành của Noãn Phong cả. Đây là chuyện tốt, mà cũng không tốt. Tốt ở chỗ, sau này cho dù y không làm việc ở Noãn Phong nữa, Noãn Phong cũng sẽ không sụp đổ; còn không tốt chính là, tác phẩm của y vẫn giống như trước kia không có linh tính, nó không phải là thứ độc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-con-nho-toi-khong/1749313/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.