Cố Hàm cố tình tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo khác rồi mới đến nhà Trì Nghiệp Đàn, có lẽ là do tác dụng tâm lý, anh cảm thấy nếu trên quần áo dính mùi rượu ở Why, sẽ bị Trì Nghiệp Đàn đoán được.
Sau khi Cố Hàm vào cửa, liền nhìn thấy Trì Nghiệp Đàn đang lạnh mặt đứng ở huyền quan.
Cố Hàm mỉm cười nhìn hắn: “Anh đây là muốn cho em vào nhà, hay là dự định liếc em một cái rồi bảo em lăn?”
Trì Nghiệp Đàn cũng không vòng vo với anh: “Em đi tìm Phương Tư Tư?”
Cái giọng điệu này nghe vào thật sự rất dễ khiến cho người ta sinh ra suy nghĩ khác, nhưng lúc trước qua điện thoại, Cố Hàm đã biết rõ thái độ của hắn, cho dù hắn trực tiếp hỏi, cũng không sợ Cố Hàm suy nghĩ nhiều.
Cố Hàm chớp chớp mắt, con ngươi màu sáng nhìn không ra cảm xúc gì, chỉ cười vui vẻ: “Anh nhất định phải nói chuyện ở đây hả?”
Trì Nghiệp Đàn không có ý định để anh vào nhà, “Không có gì là không được cả.”
“Được.” Cố Hàm cũng không kén chọn. “Đúng vậy, em đi tìm cô ta, cô ta tìm anh cáo trạng à?”
Trì Nghiệp Đàn nhìn Cố Hàm, hắn không biết Cố Hàm làm thế nào tìm được đến tận cửa, thậm chí còn không tưởng tượng nổi bộ dáng Cố Hàm lúc tìm đến tận cửa.
“Không phải cáo trạng, là xin lỗi, bảo tôi tha cho cô ta.”
Đường cong nơi khóe miệng Cố Hàm không sâu không cạn, cười đến vô tình rồi lại như cố ý: “Cho nên anh kêu em tới là để nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-con-nho-toi-khong/1749293/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.