*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Quay về xe, sắc mặt Trì Kiến vô cùng khó coi, Trì Kha ở bên cạnh không dám nói chuyện. Thân là tộc ăn bám, điều duy nhất gã cần phải làm là lừa dối ba mẹ gã cho tốt, nhưng gã lại không phải là loại người biết ăn nói, cho nên vào lúc ba gã tức giận, chỉ có thể im lặng giả bộ ngoan ngoãn, đợi về nhà bảo mẹ gã dỗ dành hai ba câu là sẽ ổn, gã lại có thể lái xe đi chơi. 
Về phần bản thân vô công rỗi nghề, Trì Kha chưa từng cảm thấy có vấn đề gì, nhà gã không thể nói là rất giàu, nhưng vẫn có thể nuôi gã, hơn nữa sau này Noãn Phong có khả năng sẽ thuộc về nhà gã, đến lúc đó gã xài tiền càng không cần phải suy tính. Sống ở đời, tận hưởng lạc thú trước mắt mới là chính đạo, dù sao thì, chờ gã thâu được Noãn Phong, giá trị con người tăng lên, khối kẻ sẽ phải quỳ xuống liếm gã, đến lúc đó không cần gã phải làm gì, người khác sẽ chủ động dẫn gã đi đầu tư kiếm tiền, gã chỉ cần nằm yên đợi tiền đến là được rồi. 
“Cái thằng Trì Nghiệp Đàn này, căn bản không xem ba là chú mà.” Trì Kiến oán hận nói, vừa rồi trong phòng bệnh ông ta không dám biểu hiện ra mặt, hiện tại không có người ngoài, phẫn nộ cùng lòng tham đều lộ hết ra. 
Trì Kha lúng túng khuyên nhủ: “Ba, ba đừng tức giận, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-con-nho-toi-khong/1749286/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.