Hỏa Linh Thú trời sinh cực kỳ chung thủy với bạn lữ, cả đời chỉ cần một người bạn lữ. Mặc dù Túc Tuyết rất hung dữ nhưng Tiểu thái tử đã nhận định y là Thái tử phi của mình rồi, thế là cứ đi theo Túc Tuyết không rời nửa bước.
Cũng may Túc Tuyết bị đuổi ra khỏi chùa vào mùa đông, bên người có một con Hỏa Linh Thú đi theo có thể sưởi ấm, lại tránh được phiền phức mỗi lần nhóm lửa, thế là Túc Tuyết làm như không thấy Diễm Diệc dính lấy mình.
Sau đó tới mùa hè, thời tiết vốn khô nóng mà bên cạnh lại có một con yêu quái suốt ngày phóng lửa khiến Túc Tuyết cực kỳ khó chịu, mấy lần đuổi Diễm Diệc đi nhưng tất nhiên là cậu không chịu, thế là Túc Tuyết phải dùng đến tuyệt chiêu.
"Nghe nói thịt của Hỏa Linh Thú tươi ngon và cực kỳ mỹ vị, cũng không biết có phải thật không." Túc Tuyết nhìn chằm chằm Diễm Diệc, ánh mắt mờ ám.
Diễm Diệc phẫn nộ xù lông: "Em coi anh là vợ, thế mà anh lại coi em là lương thực dự trữ hả?"
Túc Tuyết vốn là hòa thượng thích uống thịt rượu, quả thực đã đánh giết và ăn qua không ít thịt yêu thú. Tiểu thái tử không cho rằng y nói đùa, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ mình sẽ bị ăn.
Túc Tuyết cười: "Nếu sợ bị ăn như vậy thì chạy xa một chút, thế thì bần tăng sẽ không ăn được cậu nữa."
Diễm Diệc run lẩy bẩy nhưng móng vuốt vẫn nắm chặt lấy cổ áo Túc Tuyết không buông:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-coi-anh-la-vo/2702671/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.