Trời đột nhiên ấm áp hẳn lên, Ngu Thư Hân ngày mới bắt đầu bị Tiểu Đường đánh thức, nàng mở mắt ra: "Mấy giờ rồi?"
"9 giờ." Triệu Tiểu Đường nói rằng: "Nên rời giường thôi , đợi lát nữa chúng ta đi leo núi."
"Leo núi?" Ngu Thư Hân không phải rất tình nguyện: "Nhưng là bác sĩ Lục..."
"Không sao." Tiểu Đường dịu giọng nói: "Tôi đều an bài xong rồi."
Ngu Thư Hân nghe Tiểu Đường nói như vậy nơi nào còn có dị nghị, nàng xuống giường tiến phòng vệ sinh rửa mặt cuối cùng mặc vào một bộ đồ thể thao mang theo khẩu trang cùng mũ nắm tay Tiểu Đường ra ngoài. Xuống dưới đại sảnh trước cửa khách sạn Tiểu Đường lịch thiệp mở cửa xe giúp Thư Hân sau đó cô mới đi lên ngồi cạnh nàng ở ghế tài xế. Tiểu Đường gạt cần số nhấn chân ga, đánh tay lái chiếc xe bon bon hòa vào dòng xe cộ đưa hai người tới một quán ăn ven đường thì ngừng lại, hai người uống nửa bát sữa đậu nành rồi ăn vài chiếc bánh quẩy mới lên đường xuất phát đi leo núi.
Dưới chân núi đã có rất nhiều người ở đây, chờ một lúc lại có một đoàn du lịch nối đuôi nhau đi tới, phía trước đoàn người là một hướng dẫn viên cầm cờ hướng dẫn mọi người trong đoàn đi theo mình. Đoàn người nhịp nhàng đi lướt qua đầu xe ô tô của cô và nàng đang đậu gần đó, có tiếng huýt gió thanh âm trò chuyện không dứt thoảng qua bên tai. Ngu Thư Hân ngồi ở vị trí kế bên tài xế quay đầu xem ngoài cửa sổ hỏi: "Trực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-tinh-toi-co-y/1014217/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.