Chương trước
Chương sau

Lạc Thái trước đây từng đi lính mấy năm đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp cho nên công phu của hắn không tồi, Triệu Tiểu Đường căn bản không phải đối thủ của hắn. Cô ngay từ đầu không dám phản kháng chỉ biết làm theo yêu cầu của hắn càng không dám manh động chọc tức Lạc Thái.
Trong hoàn cảnh hắc ám thiếu sáng như bây giờ cách đó không xa có hai người tôi tới anh lui công phu đánh qua lại không ai yếu thế. Tiểu Đường ở một bên quan sát qua một lúc có thể nhận thấy Lạc Thái đang yếu thế, mục tiêu của hắn chính là cô cho nên có mấy lần hắn tìm cách tiếp cận lao về phía cô đều bị bảo an mặc tây trang đen ngăn cản. Cuối cùng nhân lúc Lạc Thái phân tâm bảo an liền tung một cước vào bụng hắn, Lạc Thời bị đá ngã lăn xuống đất !
Cặp mắt kia trước khi ngã xuống đất còn tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Tiểu Đường, đáy mắt ngập tràn thù hận. Bảo an một cước đạp ở ngực Lạc Thái không cho hắn nhúc nhích, ba Triệu ôm Triệu Tiểu Đường vòng tay hơi nới lỏng ra người trong ngực thân thể nóng bỏng trên đầu ngoại trừ mồ hôi còn có vết máu khô. Mái tóc Tiểu Đường ngổn ngang, y phục bẩn thỉu, cổ áo sơ mi bị vết máu nhuộm đỏ thấu ẩm ướt, đôi bàn tay nắm lấy tay ba mình cũng máu me đầm đìa tràn đầy thương tích. Nhìn con gái của mình bị như vậy trong lòng Ba Triệu bốc lên hỏa khí, từ trên mặt đất nhặt lên con dao găm sắc bén đi tới bên người Lạc Thái.


Lạc Thái cười âm trầm, âm thanh như là từ yết hầu phát ra đặc biệt khiếp người: "Đúng, liền như vậy đi! Lại đây a, tới gϊếŧ tao đi! Mày chắc chắn không biết tao đối với con gái mày làm cái gì đúng không..... Hahahah.
.... Để tao cho mày biết. . ."
Lạc Thái lời còn chưa nói hết liền bị bảo an mạnh mẽ đánh một cái tát, Lạc Thời cười phun ra máu loãng còn có một chiếc răng rụng ra. Lạc Thái dùng sức lăn xuống phản kháng lại bị bảo an gắt gao đè lại, Ba Triệu lúc này gương mặt vô cùng nghiêm túc và phẫn nộ. Ba Triệu cắn răng nén cơn giận, nếu như chậm nửa bước, chậm mấy phút thôi thì Triệu Tiểu Đường con ông sẽ xảy ra chuyện gì đây? Ba Triệu thật sự không dám tưởng tượng đến !
Lạc Thái nhìn Ba Triệu gần ngay trước mặt mình hắn cảm thấy vô cùng hưởng thụ, hắn cố tình nói ra những lời kíƈɦ ŧɦíƈɦ chọc giận Ba Triệu tới gϊếŧ hắn. Đôi bàn tay đang nắm lấy cán dao của Ba Triệu run lên, nếu như có thể Ba Triệu thật sự rất muốn tự tay gϊếŧ chết Lạc Thái!

Trải qua ba ngày tìm kiếm tung tích Tiểu Đường ông ngủ không ngon ăn không nổi cũng đã tính tới trường hợp xấu nhất, thần kinh của Ba Triệu đã sớm căng thẳng đến mức tận cùng nếu như không phải dựa vào ý chí chống đỡ Ba Triệu e sợ bản thân đã sụp đổ rồi. Bây giờ nhìn thấy Tiểu Đường thảm tới mức không thể tệ hơn, bên tai vẫn còn nghe thấy ngôn ngữ ô uế của Lạc Thái, Ba Triệu giơ tay cầm dao lên chuẩn bị kết liễu hắn phía sau truyền đến giọng nói suy yếu : "Ba."
Ba Triệu hai mắt đỏ ửng quay đầu nhìn lại, mái tóc bạc của Ba Triệu bị gió hổi vung lên, dáng vẻ nho nhã thanh tao điềm đạm của Ba Triệu giờ đã bị dáng vẻ ác liệt thay thế cả người già đi rất nhiều. Triệu Tiểu Đường yếu ớt vô lực thều thào nói: "Để cảnh sát xử lý đi ba."
Tiểu Đường nói xong thân thể mềm nhũn sau đó ngã khụy xuống đất, Ba Triệu lo lắng vội vàng vứt con dao xuống chạy lại ôm lấy cô. Triệu Tiểu Đường cả người nóng bỏng ngập trong mùi máu tanh, Ba Triệu chạm tay ôm lấy Tiểu Đường liền cảm nhận được lòng bàn tay một mảnh ướŧ áŧ cả người ông sững lại.

"Triệu tổng?" Một người nào đó ở bên ngoài hô lên tựa hồ trưng cầu ý kiến của Ba Triệu.
Ba Triệu cúi đầu nhìn Triệu Tiểu Đường suy yếu, trầm giọng nói: "Cảnh sát lập tức tới ngay, cậu trước tiên dạy cho hắn bài học rồi trói lại cho tôi. Phải để hắn sống nhất định phải sống tôi muốn nhìn hắn chịu tội trước pháp luật."
Triệu Tiểu Đường nghe được câu này của Ba Triệu liền yên tâm hơn, Ba Triệu ôm cô nói rằng: "Đừng nói chuyện, ba đưa con đi bệnh viện."
Triệu Tiểu Đường xác thực bản thân đã vô lực không nhấc nổi tay chứ nói gì là bước đi. Cô được Ba Triệu ôm lên lẩm bẩm nói : "Ba, con muốn thấy Thư Hân, muốn thấy ông nội, mẹ cùng Tiểu Hy...." Còn có đứa con chưa chào đời của mình...
Từ nhỏ đến lớn Tiểu Đường lần đầu tiên nói ra bản thân muốn ai, Ba Triệu hai mắt rưng rưng lệ ông gật đầu liên tục: "Chờ con khỏe lại ba mang con về nhà thấy mọi người."
Triệu Tiểu Đường sắc mặt tái nhợt trước mắt một vùng tăm tối rồi cô rơi vào hôn mê. Trong cơn mê Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân, thời khắc này thời gian như chiếc đông hồ cát quay ngược về nhiều năm trước ngày mà cô cùng Thư Hân quen biết nhau em ấy thường xuyên ỷ lại vào cô. Có lúc em ấy không ngủ được lôi kéo cô kể chuyện xưa, cô mỗi lần như vậy sẽ ở lại đợi em ấy ngủ say sau đó đắp chăn lại cho em ấy rồi tắt đèn nói một câu ngủ ngon.
Khi đó Tiểu Đường biết ba mẹ Thư Hân cùng ông nội có quan hệ thân thiết cho nên đối với Thư Hân càng chăm sóc hơn, hy vọng có thể giúp em ấy sớm một chút đi ra khỏi cú sốc tinh thần. Tiểu Đường từ nhỏ đến lớn trong cuộc sống chỉ có học tập và lần đó là lần thứ nhất cô muốn đi quan tâm người khác. Ngu Thư Hân bị bệnh khiến Tiểu Đường rất lo lắng còn đi sưu tầm nghiên cứu rất nhiều tư liệu liên quan, Thư Hân sợ ngủ một mình Tiểu Đường liền ngủ cùng em ấy, Thư Hân trầm mặc thì Tiểu Đường liền nói nhiều hơn, Thư Hân tựa ở bên cửa sổ Tiểu Đường liền ở một bên im lặng ngắm nhìn.
Khi đó cả hai người còn rất trẻ đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, ánh mặt trời khi đó đặc biệt xán lạn, gió ấm từng trận từ bên cửa sổ thổi tới thổi bay bay sợi tóc trên trán Thư Hân. Những lúc như vậy Thư Hân sẽ tiện tay vén những sợi tóc đó ra sau tai lộ ra góc nghiêng bên mặt xinh đẹp còn có vành tai khéo léo. Thư Hân khi đó chẳng bao giờ trang điểm hay tô son môi cũng đã đủ mỹ miều như giai nhân bước ra từ bức họa xưa.
Những hình ảnh chi tiết nhỏ nhặt kia Tiểu Đường đã từng cho rằng bản thân đã sớm quên đi vậy mà trong lúc hôn mê nó trở nên rõ ràng cực kỳ, một màn một màn từ trước mắt xẹt qua. Triệu Tiểu Đường lúc đối diện với Lạc Thái bản thân cô đơn phương độc mã đã nghĩ có lẽ bản thân sẽ chẳng thể bình an mà trở về nhà, cô mỗi lần nghĩ tới thôi cũng đã rất sợ trong lòng rồi. Tiểu Đường sợ cái cảnh để Thư Hân một mình chờ đợi ở căn nhà của hai người trong vô vọng, cô còn sợ không bao giờ được gặp lại Thư Hân. Những lời bản thân cùng Thư Hân hẹn ước sẽ tan thành bọt biển, sợ không thể nhìn thấy bé con chưa chào đời, chưa được ôm con vào lòng cho con tình yêu thương tốt nhất,.... Tiểu Đường muốn làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, giữ trọn lời hứa của bản thân cho nên cô nhất định phải sống sót.
Kiên định, liều lĩnh, nghĩ tất cả biện pháp để sống tiếp.
Sau khi đến bệnh viện Triệu Tiểu Đường liền được đưa vào phòng cấp cứu tỉ mỉ làm kiểm tra, may mắn cô ngoại trừ bị sốt ra những chỗ khác đều là vết thương nhỏ. Trên tay vết cắt chỉ làm vỡ phần biểu bì tuy rằng nhìn thấy sẽ giật mình bởi vết thương chằng chịt nhưng kỳ thực không nghiêm trọng lắm. Ba Triệu sau khi được bác sĩ báo cáo lại tình trạng của cô liền thở hắt ra một hơi, tinh thần được thả lỏng lo sợ tan biến đi.
Ngu Thư Hân là người đầu tiên nhận được tin tức về Tiểu Đường, Ba Triệu trên đường đưa cô đi cấp cứu đã gọi điện thoại báo cho Thư Hân yên tâm. Biết tin Tiểu Đường không sao Thư Hân cả người suýt chút nữa không chịu được xụi lơ ở trên giường, sắc mặt trắng nhợt của nàng có thêm màu máu, tuy vẫn hoảng loạn nhưng trong tâm trí đã thư thả phần nào. Thư Hân ngữ điệu nói vào trong điện thoại cũng có sức lực hơn: "Vậy làm phiền thúc thúc chăm sóc thật tốt chị ấy."
Ba Triệu đáp lại sau nói: "Chờ Tiểu Đường tỉnh dậy chú liền nhắc nó gọi điện thoại cho con ngay."
Ngu Thư Hân không có từ chối, nhiều ngày như vậy nàng ngày nhớ đêm mong hi vọng nghe được giọng nói của Tiểu Đường dù cho chỉ là một câu đơn giản 'ừ' 'tốt' nàng đều hài lòng.
Cúp điện thoại sau Lisa đẩy ra cửa phòng bệnh đi vào đối với Thư Hân nói: "Triệu tổng có tin tức rồi sao?"
Ngu Thư Hân để điện thoại di động xuống, vành mắt còn hồng hồng, nàng chóp mũi đau xót, câu nói còn chưa nói rõ ràng giọng vẫn bị nghẹn lại liền hắng giọng : "Hèm....Uh, chú vừa nói cho em đã tìm thấy Tiểu Đường."
"Tốt rồi thật may." Lisa khoảng thời gian này cũng rất hồi hộp, không chỉ có bận bịu chuyện Thư Hân bên này còn bận chuyện ở trên mạng. Cô đối với Thư Hân nói: "Bên chương trình đã ra thông báo."
"Thông báo?" Ngu Thư Hân không có lấy điện thoại qua xem, nàng im lặng mấy giây : "Ra thông báo cũng tốt."
Khoảng thời gian này scandal của Thư Hân và Triệu Tiểu Đường tất cả mọi người đều biết, nhiều lần nằm yên vị trên hot search giữ ba vị trí đầu bảng. Vô số fans CP gần như điên cuồng fans only không chịu yếu thế lộn xộn hết cả lên, trong lúc nước sôi lửa bỏng lần lượt các blog đã được mua sẵn lên bài chỉ trích fans CP bây giờ quá lộng hành rồi không chỉ làm mất trật tự môi trường mạng dùng ngôn ngữ để làm mũi dao công kích lẫn nhau không chút lý trí như vậy sao? Theo đuổi thần tượng có phải nên cần có điểm dừng rồi hay không?
Những lập luận này vừa được đưa ra nhận được rất nhiều sự ủng hộ của võng hồng, chuyện của Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh còn chưa kết thúc đã có thêm chuyện của Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường... Hai bên fans CP chia nhau chiếm lấy phần lớn bản tin giải trí, không chỉ có như vậy mà các diễn đàn cũng thường xuyên bị bạo miễn là mở ra sẽ đều là tin tức của hai CP này. Vì lẽ đó võng hồng bắt đầu cảm thấy phiền chán, bọn họ dồn dập biểu thị xác thực nên chỉnh đốn lại đám fans này truy tinh phải có lý trí.
Không bao lâu lại có các tài khoản tiếp thị khác đăng bài thể hiện đồng quan niệm ủng hộ chỉnh đốn lại môi trường mạng và vòng fans. Fans CP lúc này đang cao hứng làm gì nghe lọt, ở siêu thoại một đám hợp lại nghĩ kế trực tiếp kiếm tới các tài khoản kia mắng điên cuồng. Như vậy câu chuyện đã không còn coi là nhỏ nữa lại càng để lộ ra sự theo đuổi thần tượng không có lý trí rất điên cuồng, cư dân mạng liền cùng những fans CP này khẩu chiến trên mạng xã hội.
Fans CP Đại Ngu Hải Đường nói cho cùng mới được thành lập có mấy tháng, công tác quản lý vòng fans còn nhiều lỗ hổng mà fans CP thì lại dễ bị kích động. Hai bên ầm ĩ nửa ngày phía Kinh Nghi là bên đầu tiên phát văn bản thông báo : Triệu Tiểu Đường rút khỏi chương trình!
Nửa giờ sau weibo của Ngu Thư Hân cũng đưa ra thông báo rút khỏi chương trình đồng thời kêu gọi fans bình tĩnh truy tinh lý trí, theo đuổi thần tượng để bản thân vui vẻ chứ không phải công kích nhau tạo ra một môi trường mạng xấu xí.... Sau khi Thư Hân lên tiếng cư dân mạng cũng dịu lại biểu thị đồng ý, bên chương trình share lại cảm ơn sự đóng góp của hai người.
Ngay từ đầu Ngu Thư Hân dựa vào chương trình tống nghệ này mới có được nhiệt độ và sự nổi tiếng hiện nay. Bây giờ Ngu Thư Hân lại chấp nhận rút khỏi chương trình để ràng buộc fans cẩn trọng hơn, dù là kẻ ngu đều biết Thư Hân tổn thất chính là cái gì. Võng hồng lúc trước còn đang mắng Thư Hân chỉ biết nhắm mắt làm ngơ nửa chữ không nói bây giờ lại thay đổi thái độ chạy tới weibo của Thư Hân an ủi nàng còn không quên trách cứ những fans không lý trí kia.
Nhóm fans giữ lý trí cũng cảm thấy sự kiện lần này hơi quá rồi, hại Ngu Thư Hân không thể ghi hình tống nghệ bọn họ liền gia nhập dội ngũ phê phán nhóm người kia. Mà fans CP bởi vì chuyện hai người rút khỏi chương trình rất tự trách không dám lên tiếng nữa. Chuyện này qua đi không bao lâu Ngu Thư Hân tiếp tục đăng lên weibo bài thứ hai nhắn nhủ các fans không lên tự trách bản thân, bản thân vui vẻ là quan trọng nhất theo đuổi idol vừa phải là tốt rồi. Hy vobgj các fans đem sự chú ý đặt lên các tác phẩm của mình thay vì là chuyện cá nhân. Từng câu từng chữ của Ngu Thư Hân nhắn nhủ tới fans nhận được một làn sóng hảo cảm giúp scandal của nàng và Triệu Tiểu Đường được đè xuống.
Kỳ thực nói là scandal cũng chỉ có một tấm hình chụp lén mà thôi, lại còn có bối cảnh ở công ty Kinh Nghi. Hai người một là lão bản một là nghệ sĩ, xuất hiện ở cùng công ty là chuyện hết sức bình thường. Chả qua do hai người còn đang ghi hình cho show giải trí mới lớn chuyện tới vậy, Thư Hân dựa vào điểm này mà lên bài thanh minh hướng mọi người nhìn nhận mình là người coi trọng công việc chưa muốn nói chuyện yêu đương.
Xoay chuyển tình thế biến đổi bất ngờ, không thể phủ nhận Ngu Thư Hân cuối cùng chủ động đứng ra nhận lỗi nhận về không ít hảo cảm. Rất nhiều võng hồng đều nói nghệ sĩ chính là dựa vào fans ăn cơm thế thì Ngu Thư Hân làm sao lại ngốc tới mức đạp đổ bát cơm của chính mình, sau đó fans phản bác nghệ sĩ không dựa vào fans ăn cơm mà là dựa vào tác phẩm ăn cơm. Bọn họ chờ mong Ngu Thư Hân có tác phẩm hay hơn trong tương lai đồng thời giới thiệu tác phẩm【 Nhất Mộng Bán Sinh Trường 】tới mọi người, võng hồng cũng rất nhiệt tình ủng hộ.
Bên chương trình vì sự ra đi của Ngu Thư Hân và Triệu Tiểu Đường tổn thất quá lớn nên cũng nhận được sự quan tâm của khán giả. Một phần lớn fans biểu thị không có hai người bọn họ không xem chương trình, một phần khác biểu thị hiếu kỳ chương trình sẽ mời ai lại đây thay thế vị trí còn trống. Phía dưới Weibo của chương trình tất cả mọi người đều đang suy đoán, mà ở thời điểm bọn họ đang suy đoán kịch liệt nhất thì Weibo chương trình phát ra một quan tuyên: Hoan nghênh tân khách quý @ Cố Khả Hinh Cố lão sư @ Cảnh Viên Cảnh lão sư cùng đại gia gặp mặt!
Võng hồng vốn nghĩ rằng sau trận biến cố này sẽ bởi vì khách mời mới gia nhập mà chào đón nói cảm ơn, không nghĩ tới đây lại là màn lôi kéo che đi sự kiện kia.
Ngu Thư Hân cũng không phải rất lưu ý hướng đi trên mạng, bác sĩ Lục cùng nàng nói hai ngày gần đây cơ thể không có gì khác thường, nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì ngày mai có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Công việc cũng có thể làm nhưng phải vừa phải không hoạt động quá sức, Ngu Thư Hân vì chuyện chương trình mà sắp xếp lịch trình trước hai tuần bây giờ không quay nữa thời gian này bỏ trống vừa hay hai tuần này Thư Hân có thể nghỉ ngơi tốt hơn. Ngày Ngu Thư Hân xuất viện là Lisa tới đón, trên đường về ngồi trên ô tô Thư Hân vẫn ôm điện thoại không rời, đôi mi thanh tú khẽ nhíu. Thấy vậy Lisa bèn hỏi: "Triệu tổng vẫn chưa liên hệ em à?"
Ngu Thư Hân nghiêng đầu nhìn cô thấp giọng nói: "Vẫn không có."
Ngày hôm qua Ba Triệu gọi điện thoại tới về sau Thư Hân cũng không nhận thêm được tin tức gì về Tiểu Đường, nàng thậm chí cũng hoài nghi Ba Triệu có phải là hống nàng để cho chính nàng an tâm mới nói như vậy không. Thế nhưng nghĩ lại Ba Triệu không cần thiết phải làm như vậy làm Thư Hân mới thôi bất an, nàng rất muốn tự mình đi A quốc tìm cô thế nhưng hiện nay tình trạng cơ thể không thể để cho nàng bôn ba qua lại. Ngu Thư Hân cũng không muốn gặp lại Triệu Tiểu Đường thì đứa nhỏ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Lisa hai tay cầm tay lái nói: "Cát nhân tự có thiên tướng, Triệu tổng sẽ không có chuyện gì."
Ngu Thư Hân âm thanh như cũ nhỏ nhẹ : "Chị Lisa kỳ thực có lúc em đã nghĩ Triệu Tiểu Đường lần này có chuyện có phải là bởi vì em hay không nữa."
Lisa bẻ tay lái đồng thời trách cứ: "Em nghĩ lung tung gì thế?"
"Cũng không phải loạn tưởng đâu ạ." Ngu Thư Hân ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe nói rằng: "Đường lúc trước một lòng đặt trên công việc, mặc kệ đi chỗ nào bên người lúc nào cũng có một đám người vây quanh, thư ký, trợ lý, đoàn luật sư đoàn. Bên người Đường có rất nhiều người sẽ bảo vệ chị ấy."
Ngoài cửa sổ những mầm non trên cành cây đã sớm thành lá thành hình xanh mơn mởn, Ngu Thư Hân tiếp tục nói: "Nhưng là từ sau khi muốn cùng một chỗ với em Đường vì không để thân phận của em bị lộ ra ánh sáng liền không cho bất cứ một ai ở bên cạnh nữa kể cả trợ lý cũng không cho."
Những chuyện này Triệu Tiểu Đường chưa từng nói nhưng Ngu Thư Hân không ngốc nàng vẫn biết hết thảy. Lisa nghe xong lời của Thư Hân chần chờ vài giây cô nói: "Thư Hân, đây chính là nghề nghiệp của em, em hiểu chưa?"
Lisa đem xe lái tới bên đường kít một tiếng dừng lại cô quay đầu nhìn bên ngoài cửa kính nói: "Nghệ sĩ cùng người bình thường đến cùng là không giống, nếu em lựa chọn con đường này, hưởng thụ cảm giác trên đài cao nhiều người mến mộ đương nhiên trên lưng sẽ phải gánh vác trách nhiệm cực lớn."
"Không chỉ vì chính bản mình mà còn vì nhiều fans yêu thích em nữa." Lisa nói xong nhìn về phía Thư Hân: "Em hẳn phải biết tại sao hiện tại chị không cho em cùng Triệu tổng công khai ở cùng một chỗ mà trái lại để dư luận đẩy các em ' chia tay' chứ?"
Ngu Thư Hân gật đầu: "Em biết."
Nếu như Thư Hân điểm ấy cũng không biết vậy cũng không xứng cùng Lisa quản lý làm việc lâu như vậy, chỉ là chuyện này ảnh hưởng quá lớn không cho phép nàng không suy nghĩ lung tung. Lisa lên tiếng : "Thư Hân chị vẫn là câu nói kia, mặc kệ là vì đứa bé vẫn là vì Triệu tổng em đều phải có thành tích của chính mình. Hơn nữa bản thân em bây giờ chưa có gì hết chị khuyên em không nên công khai bất luận phương diện tình cảm hay việc riêng tư nào khác em hiểu chưa ?"
Ngu Thư Hân rơi vào trầm ngâm suy tư lúc lâu, ngoài cửa sổ chim bay nhảy đậu trên cành cây sà xuống lòng đường thoắt ẩn thoắt hiện. Thư Hân nhàn nhạt mở miệng nói: "Em rõ ràng."
Lisa thấy Thư Hân nghe hiểu ý mình nói cô gật đầu hỏi chuyện khác: " Em muốn đi đâu ?"
"Vi Anh Hoa Uyển đi! Em muốn tới đó xem thử."
Lisa đồng ý: "Có muốn chị mặt khác đi kiếm nhà cho em không ?"
Ngu Thư Hân từ chối: "Không cần ạ, đợi lát nữa chúng ta đi khách sạn đem hành lý lấy tới đó. Vi Anh Hoa Uyển vẫn luôn là em trụ ở đó, coi như bị người nhìn thấy cũng sẽ không khả nghi."
Triệu Tiểu Đường căn bản liền chưa từng tới quá hai lần cho nên đều không ai gặp qua cô. Ngu Thư Hân ở đây sinh hoạt 2-3 năm cho nên người khác tất nhiên là sẽ không nghi ngờ gì.
"Cần chị đưa em đi vào sao?"
Ngu Thư Hân cười cười: "Không cần ạ."
Lisa đưa Thư Hân đến trước cửa Vi Anh Hoa Uyển lần này cô trực tiếp lái xe đi vào bên trong. Chiếc xe chạy tới khu nhà của Thư Hân thì dừng lại, Thư Hân đẩy cửa bước xuống xe nàng hơi cúi người xuống nói với Lisa rằng: "Chờ em một chút."
"Đi thôi, không có chuyện gì." Thời gian còn sớm, Lisa xử lý chuyện của Thư Hân và bên chương trình xong cũng nhàn rỗi không có việc lớn gì. Bộ phim【 Nhất Mộng Bán Sinh Trường 】 phân cảnh của Thư Hân đã xong, Lisa đăng nhập vào Weibo của Thư Hân chia sẻ về bộ phim mới. Phía dưới bài đăng như cũ là các bình luận an ủi, mong chờ của fans, Lisa lướt qua xem một chút rồi đăng xuất khỏi Weibo. Lisa cùng bộ phận quan hệ truyền thông hợp tác hai lần hiệu quả rất tốt, ít nhất chạm tới kết quả cô muốn.
Lisa trên tay cầm điện thoại màn hình đã khóa tối thui nhìn chăm chú, bỗng nhiên cô ngẩng đầu nhìn về ngôi nhà đóng chặt cửa của Thư Hân trước mắt Lisa hiện lên lời nói của Thư Hân mấy ngày trước nói với mình : 'Chị Lisa, em tin tưởng Đường .'
'Em không muốn liền một cơ hội giải thích cũng không cho Đường liền phán chị ấy tử hình.'
'Chuyện này đối với Đường không công bằng.'
Lisa nhắm mắt lại hàng lông mi khẽ run, cô đưa tay từ trong túi tiền móc ra hộp thuốc lá bàn tay run rẩy bật lửa. Mùi thuốc lượn lờ ở trong xe tung bay, đầu thuốc lá lóe lên màu đỏ tươi phản chiếu lên gương mặt cực kỳ bình tĩnh của Lisa.
Lisa tay phải cầm điện thoại di động, cô hút một hơi thuốc sau đó một lúc nhịn không được soạn một tin nhắn muốn gửi đi
????:
'Tuyết Nhi xin lỗi em, nhiều năm như vậy chị chưa từng có ghét bỏ em càng sẽ không cảm thấy em bẩn. Chị biết em khi đó là vì chị mới đi cùng bọn họ vạn lần bất đắc dĩ, người chị oán hận phải là chính bản thân chị mới đúng. Chị hận chính mình không đủ tín nhiệm em, càng hận chính mình không có sức mạnh quyền lực. Em không phải hỏi chị tại sao một lần nữa dẫn dắt Ngu Thư Hân sao? Bởi vì chị không thể tiêu tan một cách vô nghĩa được, cái chị muốn xưa nay không phải cái gì kim bài quản lý. Chị chỉ là muốn có năng lực bảo vệ em thật tốt nhưng lại không như mong muốn, chị không làm được, chị không thể vô tình lợi dụng triệt để một người giống như việc chị không thể ở mãi bên cạnh em. Tuyết Nhi à, chị bây giờ đối với em thẳng thắn nhận lỗi! Chị xin em hãy buông tha chính mình cũng buông bỏ chị đi, em xứng đáng gặp một người tốt hơn chị gấp ngàn lần.'
Sau khi gửi đi nét mặt Lisa thả lỏng hơn đôi phần, những câu nói này cô giấu ở trong lòng rất lâu lâu đến mức bản thân cô cũng không có dũng khí đụng vào.
Ting một tiếng điện thoại nhận được thông báo, Lisa cúi đầu xem người bên kia chỉ nhắn lại cho cô một tin ngắn ngủi ❄️: Tốt.
Tựa hồ là vì đoạn cảm tình trong quá khứ kia cùng Tuyết Nhi vẽ lên dấu chấm tròn kết thúc.
Lisa khóe mắt mang lệ cười cười, nghiêng đầu xem ngoài cửa sổ, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhếch lên.
Ngoài cửa sổ căn biệt thự của Thư Hân, nàng sau khi vào cửa đem tất cả rèm cửa thu vào mở cánh cửa ra để gió lùa vào, tiếp đo đem lọ hoa khô héo trên bàn vứt đi dọn dẹp căn nhà một lần Thư Hân mới hài lòng ngồi lên ghế sofa nghỉ ngơi. Ánh mặt trời chiếu vào trong căn nhà thêm sức sống, Thư Hân ngắm nhìn xung quanh ngôi nhà một lúc lâu thì chuông cửa vang lên. Thư Hân trong đầu tự nhẩm là chị Lisa chờ nàng lâu nên mất kiên nhẫn tới tìm, nàng hô lên một tiếng : "Đến rồi đây."
Cửa mở ra Thư Hân thuận tình nói: "Chị Lisa, em. . ."
Ngoài cửa Triệu Tiểu Đường đang đứng.
Ngu Thư Hân âm thanh im bặt đi, nàng còn tưởng bản thân sinh ra ảo giác còn chưa kịp chớp mắt, trước mặt Triệu Tiểu Đường liền đưa tay ôm lấy nàng, ở bên tai Thư Hân nhẹ giọng nói: "Hân Hân."
Chỉ là đơn giản hai chữ khiến Thư Hân nước mắt vỡ đê trào ra, Thư Hân phản ứng lại nhận ra đây là sự thật Triệu Tiểu Đường đã trở về còn ôm nàng vào lòng. Ngu Thư Hân vùi đầu vào hõm cổ cô mạnh mẽ ngửi chóp mũi đều là mùi thuốc sát trùng, nàng vẫn cảm thấy càng không chân thực. Triệu Tiểu Đường bị Thư Hân ôm rất chặt đụng tới vết thương trên người nhưng cô thủy chung không lên tiếng mặc cho Thư Hân liều mạng ôm.
"Đường đi đâu? " Ngu Thư Hân khóc lóc hỏi: "Đường nói cẩn thận trở về, Đường lại không có trở về."
Thư Hân biết rõ Triệu Tiểu Đường có nguyên nhân không thể trở về như đã hứa nhưng nàng vẫn không nhịn được oán giận cô, vọng tưởng như vậy có thể tiêu trừ bớt sự sợ hãi của nội tâm. Thư Hân vẫn luôn lo sợ chỉ là nàng nhẫn nhịn ở trong lòng không biểu hiện ra ngoài, giờ khắc này nhìn thấy Triệu Tiểu Đường mới không ẩn nhẫn được nữa một mạch phát tiết ra ngoài : "Đường còn không gọi điện thoại cho em."
Triệu Tiểu Đường nghe Thư Hâ trong lòng nói năng lộn xộn giận dỗi, cô mặc nàng hai tay ôm chặt mình thở không lên hơi. Tiểu Đường có thể cảm giác được tâm tình Thư Hân chập trùng rất lớn, em ấy đang bất an tới nỗi cả người run rẩy lên dọa Tiểu Đường sợ hãi tay chân luống cuống. Tiểu Đường vỗ nhẹ phần lưng của Thư Hân vừa an ủi nàng, Thư Hân phát tiết xong ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Đường phụng phịu: "Đường tại sao không nói chuyện?"
Hai người đứng ở cửa ánh mặt trời chiếu phía sau lưng Tiểu Đường, đường trên gương mặt càng rõ ràng hơn. Thư Hân cho rằng Tiểu Đường sẽ giải thích hai câu, không nghĩ tới cô câu nói đầu tiên chính là: "Hân Hân, tôi nhớ em."
Một câu nói đơn giản lại có sức công phá lớn, Ngu Thư Hân vừa rồi còn khóc như mưa hiện tại nín khóc mỉm cười. Nàng không cần phả hoài nghi nữa người trước mắt chính là Triệu Tiểu Đường, Ngu Thư Hân vừa tức vừa giận còn có chút bất đắc dĩ. Phía sau hai chiếc xe đậu song song nhau, một chiếc là của Lisa, một chiếc khác là của Ba Triệu. Lisa mở cửa xe đứng bên cửa nhìn cách đó không xa hai người đang ôm nhau nói rằng: "Chị đi trước, em phải đi về điện thoại cho chị nhé."
Ngu Thư Hân gật đầu đáp ứng nhìn theo chiếc xe của quản lý rời đi, Tiểu Đường nói: "Chúng ta về nhà trước đi, ông nội đang chờ chúng ta."
Người Triệu gia đã biết Tiểu Đường xảy ra vấn đề rồi, sáng nay mới biết ông nội vô cùng tức giận lập tức liền chuẩn bị bay qua bên đó. Ba Triệu ngăn lại còn nói muốn cùng Tiểu Đường trở lại trình diện ông, Ba Triệu vốn đã chuẩn bị mang Tiểu Đường về nước. Ba Triệu biết Tiểu Đường ở bên này chờ không được vậy thì không bằng về nước tĩnh dưỡng, sau đó Ba Triệu lại bay tới A quốc giúp Tiểu Đường xử lý chuyện còn lại của công ty dù sao Hồ Ba ở lại trước giúp ông làm việc.
Triệu Vân Nhạc nghe lời giải thích sau liền đồng ý ra lệnh hai người lập tức trở về nhà, lúc này Ba Triệu chuẩn bị phi cơ tới đón hai người về nước. Vừa mới xuống phi cơ Tiểu Đường liền chạy tới nơi này, có loại trực giác kỳ quái thôi thúc cô về đây trước. Tiểu Đường trong lòng nghĩ Thư Hân đang ở nơi này chờ cô, quả nhiên cửa mở ra cô liền nhìn thấy Thư Hân.
Hai người ngồi ở phía sau xe nhỏ giọng nói chuyện, phía trước mở tấm ngăn nên không ai nghe được. Triệu Tiểu Đường hời hợt kể cho Ngu Thư Hân nghe đầu đuôi sự tình : "Em mấy ngày nay vẫn ở bên khu nhà sao?"
Ngu Thư Hân cũng không tính giấu cô nàng nghiêm túc nói : "Em mới từ bệnh viện trở về."
Triệu Tiểu Đường sắc mặt đột nhiên thay đổi, theo bản năng nhìn về phía bụng dưới của nàng. Ngu Thư Hân đưa tay ôm lấy mặt Tiểu Đường dời tầm mắt của cô đi : "Đường nhìn cái gì chứ."
"Em đi bệnh viện làm gì?" Triệu Tiểu Đường nghĩ mà sợ hỏi lại Thư Hân, tay cô đặt ở trên bụng nhỏ của nàng như cũ hơi nhô ra, Thư Hân nói: "Em chuẩn bị đi tìm Đường trên đường xảy ra chút bất ngờ nên không bay qua A quốc được."
Trái tim đang treo lơ lửng của Tiểu Đường không chút hạ xuống, cô thấp thỏm nói: "Hiện tại thế nào? Em có nơi nào không thoải mái không?"
Rõ ràng sắc mặt Tiểu Đường trắng bệch, cả người đều là mùi thuốc sát trùng, trên mu bàn tay vết sẹo đều không có khép lại cô mới phải là bệnh nhân cần quan tâm lúc này. Trái lại Tiểu Đường vì lo cho Thư Hân nên câu đầu tiên là hỏi nàng có khỏe không. Ngu Thư Hân đối diện ánh mắt ân cần chứa đựng sự quan tâm chóp mũi bỗng đau xót, không thể phủ nhận Thư Hân đã bị Tiểu Đường làm cho cảm động, nàng lắc đầu: "Em không sao rồi, bác sĩ Lục nói là tâm tình của em quá căng thẳng lo âu đứa nhỏ mới bị ảnh hưởng cảm thấy không thoải mái, bản thân không nên căng thẳng ức chế đứa bé sẽ không sao."
Triệu Tiểu Đường nghe vậy thoáng gật đầu, cô xảy ra chuyện như vậy Thư Hân không sốt sắng mới là lạ nghĩ tới đây Tiểu Đường nhẹ giọng nói: "Xin lỗi Hân Hân, để em lo lắng rồi."
Ngu Thư Hân muốn nói không sao nhưng trong lòng vẫn còn có chút oán giận, oán giận cô không có chăm sóc thật tốt chính mình. Triệu Tiểu Đường thấy Thư Hân không đáp lời lại cô ló đầu tới trước mặt nàng quan sát kĩ hơn: "Còn đang tức giận sao?"
Tiểu Đường một mặt suy yếu nhưng lại có biểu tình sợ hãi bởi vì bản thân khiến Thư Hân tức giận thực sự.... thực sự khiến người ta không có cách nào tức giận. Ngu Thư Hân cũng không có vô tình tới vậy nàng nói: "Em giận Đường không có chăm sóc thật tốt chính mình! Tiểu Đường, sau này không nên như vậy có được hay không?"
Triệu Tiểu Đường đưa tay ôm Thư Hân, mùi hương ôn nhuyễn này cô lúc nào cũng nhung nhớ giờ được ôm trọn trong vòng tay. Cô thấp giọng đáp ứng: "Được."
Sau này cô không chỉ có sẽ chăm sóc chính mình, cũng sẽ chăm sóc Thư Hân cùng bé con.
Hai người mới vừa tâm tình xong phía sau xe điện thoại vang lên, Tiểu Đường bắt máy liền nghe được đầu bên kia vang lên giọng nói nghiêm nghị: "Xuống xe."
Triệu Tiểu Đường mở cửa xe bước xuống mới nhận ra chiếc xe đã tiến vào biệt thự Triệu gia từ lúc nào không hay. Ông nội Triệu Vân Nhạc chống gậy, nét mặt bình tĩnh đứng đó bên người ông là Mẹ Triệu cùng Tiểu Hy. Tiểu Hy nhìn thấy Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân lập tức nhanh chân chạy tới, hiển nhiên Tiểu Hy mới vừa rồi đã khóc đôi mắt vừa đỏ vừa sưng: "Chị hai, chị Thư Hân."
Đến giọng nói cũng lạc đi chắc chắn vừa khóc nức nở. Triệu Tiểu Đường nhàn nhạt ừm một tiếng, Ngu Thư Hân vỗ vai Triệu Hy an ủi : "Không sao rồi."
Triệu Hy trong mắt lại chứa đầy nước mắt.
Cách đó không xa ông nội lạnh nhạt hừ một tiếng: "Triệu Tuyên tới đây cho ta!"
Ba Triệu đưa mắt nhìn Mẹ Triệu lại nhìn qua mấy người Tiểu Đường rồi mới đi về hướng ông nội. Ba Triệu nghe được âm thanh ba mình rít gào : "Triệu Tuyên! Tiểu Đường nó xảy ra chuyên lớn như vậy tại sao lại gạt chúng ta!"
Ba Triệu lấp lửng nói: "Ba, con là sợ các người lo lắng."
"Lo lắng?" Mẹ Triệu cười lạnh: "Vì lẽ đó ngày đó anh là đi tìm Tiểu Đường ? Anh còn gạt em là đi xử lý việc công? Triệu Tuyên, anh hiện tại thực sự là ghê gớm!"
Ba Triệu vừa nhìn liền biết vợ mình đang tức giận, trong lòng khẽ run liền muốn làm hòa: "Lão bà."
"Ai là lão bà của anh?" Mẹ Triệu gương mặt âm trầm cùng ông nội không kém hơn : "Em không phải! Em cũng không xứng làm lão bà của anh!"
Ba Triệu có chút bất đắc dĩ nói: "Ba, lão bà, ngày đó tình huống nguy cấp con thực sự là không có cách nào."
"Cho ta quỳ Từ Đường đi!" Ông nội mạnh mẽ gõ gậy, sàn nhà bị ông gõ phát ra thanh âm lanh lảnh. Ba Triệu nhìn về phía vợ mình, người kia một mặt lãnh mạc nhìn hướng khác không chịu nhìn ông khiến Ba Triệu có chút bất đắc dĩ thở dài hướng về Từ Đường đi đến.
Triệu gia các đời có gia quy lập ra, phạm sai lầm đều phải tới Từ Đường quỳ chịu phạt. Triệu Tiểu Đường nhìn thấy Ba Triệu hướng về bên kia đi tới liền lập tức gọi ông: "Ba!"
Ba Triệu không có đáp lời cô, Triệu Tiểu Đường vỗ nhẹ vào tay Thư Hân đang khoác trên người mình rồi hướng về Từ Đường đi đến. Ông nội không yên lòng về Tiểu Đường cũng vội vàng đi theo, đoàn người đứng ở cửa Từ Đường, Ba Triệu âu phục thẳng tắp quỳ gối trên đệm còn Tiểu Đường lúc này quỳ gối bên cạnh. Ông nội đau lòng nói: "Tiểu Đường, con làm gì! Con đứng lên cho ông mau!"
Triệu Tiểu Đường nhìn thẳng về phía trước nén hương đang nghi ngút khói trên ban nói rằng: "Ông nội, con cũng có lỗi! Con không có bảo vệ tốt chính mình."
"Haizz... Đứa nhỏ này!" Mẹ Triệu phân phó Triệu Hy : "Đi đem chị hai con kéo lên!"
Triệu Hy lập tức tới bên người Tiểu Đường muốn đỡ cô dậy: "Chị hai đứng lên đi."
Triệu Tiểu Đường sắc mặt không tốt tất cả mọi người đều nhìn ra, dù sao cô mới vừa được cứu ra tuy rằng không có gì quá đáng lo nhưng vẫn là chấn kinh không nhỏ. Ông nội nói rằng: "Tiểu Đường con đứng lên, chuyện này không trách con."
Triệu Hy cũng muốn lôi kéo Tiểu Đường đứng lên lại bị cô đưa tay đẩy đi. Ngu Thư Hân thấy thế cũng đi tới bên người Tiểu Đường quỳ gối trên đệm bên cạnh cô, hành động này của Thư Hân khiến tất cả mọi người kinh sợ. Triệu Hy là người ở khoảng cách gần nhất nói: "Chị Thư Hân, chị làm sao. . ."
"Con cũng có lỗi." Ngu Thư Hân quay đầu nhìn về phía Tiểu Đường cùng Ba Triệu, lại ngẩng đầu nhìn về phía ông nội cùng Mẹ Triệu nàng mở miệng nói: "Con mang thai."
Toàn bộ Từ Đường trong nháy mắt lặng như tờ nhất thời không hề có một tiếng động, vẫn là mẹ Triệu lên tiếng tìm bậc hạ xuống cho ông nội: "Ba!"
Ông nội lúc này mới hoàn hồn, ông nhìn về phía Thư Hân mấp máy môi, đôi tay cầm quải trượng khẽ run: "Thai. . . Thư Hân, con nói cái gì?"
Ngu Thư Hân đã chuẩn bị tinh thần đợi Tiểu Đường sau khi trở về sẽ cùng nhau nói cho mọi người ở Triệu gia biết chuyện này. Dự định này của nàng cũng đã trao đổi qua với quản lý Lisa, để người ở Triệu gia biết sẽ tốt hơn cho nên Thư Hân mới thẳng thắn nói ra ba chữ : "Con mang thai."
"Đứa bé. . ."
"Đứa bé là của con." Một câu nói này của Tiểu Đường khiến mấy người trong nhà dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía cô. Tiểu Đường có chút không thoải mái động động cơ thể, Mẹ Triệu liền nói: "Tiểu Hy lại đây đỡ ông nội con."
Triệu Hy đang trợn mắt ngoác mồm trong sự ngạc nhiên hoàn hồn lại, cô đi tới bên người ông nội đỡ lấy ông. Mẹ Triệu ba bước làm hai đi tới bên người Thư Hân đưa tay ôm vào phần eo của Thư Hân đỡ nàng lên nói rằng: "Thư Hân a, ngoan, đứng lên cùng Dì đi vào phòng khách ngồi rồi mình nói chuyện."
Triệu Tiểu Đường ở bên cạnh chuẩn bị hỗ trợ đỡ Thư Hân đứng dậy bị Mẹ Triệu mắt lạnh liếc nhìn, trách cứ: "Con quỳ gối ở đây cho mẹ !"
Vừa rồi còn thương tiếc cô bây giờ không còn sót lại chút gì tựa như cô không tồn tại, Triệu Tiểu Đường sờ sờ chóp mũi, có cảm giác bản thân sau này khó lòng mà được ôm Thư Hân.
Đột nhiên cô cảm thấy rất oan ức.
Cô vẫn chưa ôm đủ đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.