Chương trước
Chương sau

Không biết có phải là bởi vì thay đổi hoàn cảnh sống hay không mà Ngu Thư Hân buổi tối nghỉ ngơi không phải rất tốt. Nàng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được cuối cùng bò người ngồi dậy mở công tắc bật đèn đầu giường, đứng lên đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra. Khung cảnh bên ngoài chính là một hồ bơi diện tích rất lớn, bốn phía xung quanh có loại cây leo thường xuân, còn có hai cây cầu gỗ rộng rãi có thể đi từ bên bờ này qua bên bờ kia. Bên cạnh hồ bơi có một hàng ghế nằm dài màu xanh lam sọc trắng, Ngu Thư Hân ngắm nhìn hàng ghế đến gần giữa thì bắt gặp một bóng người hình như đang nằm trên đó. Vì trời tối, khoảng cách lại xa nàng thấy không rõ lắm là ai, chỉ là nhìn thấy thân hình người kia cao lớn chắc chắn là một nam nhân. Ngu Thư Hân quan sát mấy giây sau đó thu hồi tầm mắt lại, nàng quay người ngồi trở lại bên giường làm cách nào cũng ngủ không được Thư Hân dứt khoát muốn mở cửa phòng đi ra ngoài thì vừa mới cầm điện thoại lên xem lại nhận được tin nhắn thông báo hiển thị trên màn hình khóa ❄️: Cô ngủ chưa ?
Là Tuyết Nhi, Ngu Thư Hân nhắn lại ???? : Chưa, có việc gì à?
Tuyết Nhi vừa vặn tựa ở cạnh đầu giường suy nghĩ rất lâu trên tủ đầu giường có đặt một ly rượu đỏ, ở dưới ngọn đèn hiện ra màu sắc kinh diễm. Thông báo từ điện thoại nhắc nhở đánh gãy tâm tư cô, Tuyết Nhi sờ tới điện thoại mở khóa màn hình nhìn tin nhắn cô gửi đi hơn một giờ trước bây giờ mới được hồi âm. Tuyết Nhi day day huyệt thái dương trả lời ❄️: Mới vừa tỉnh?
Ngu Thư Hân ???? : Không ngủ, có việc sao ?
Tuyết Nhi ❄️: Cũng không có gì, vừa muốn hỏi cô, tôi có thể hay không đi tìm cô ấy.
Ngu Thư Hân nhìn thấy câu nói này trong chốc lát trầm mặc, quản lý vốn là không cần thiết đi theo đến đây thế nhưng nàng không có trợ lý. Chị Lisa cũng không muốn tìm một trợ lý cho nàng vì lẽ đó chị ấy vừa làm quản lý lại kiêm luôn trợ lý cho nên mới theo tới đây. Ngu Thư Hân nhìn ra giữa hai người có chút không giống thế nhưng chị Lisa không có nói đến, nàng cũng không nhiều lời. Điện thoại ting ting hai tiếng, Tuyết Nhi lại nhắn tới
❄️: Tại sao không nói chuyện?
Ngu Thư Hân ???? : Không biết nói cái gì.
Tuyết Nhi ❄️: Cô thật là thành thực, tôi nếu để cho cô an ủi mình, khó tránh việc bị cô làm tức chết.
Ngu Thư Hân tủm tỉm cười, mấy giây sau nàng nhắn lại ????: Muộn rồi, đừng đi.
Tuyết Nhi đưa tay bưng ly rượu đỏ trên tủ đầu giường lên khẽ lắc chiếc ly, chất lỏng màu đỏ va chạm vào miệng thủy tinh trong không khí có nhàn nhạt hương rượu lan toả. Ngón tay cô tinh tế nghiêng ly rượu ngửa đầu uống vào, vị rượu ngọt chát thấm vào đầu lưỡi Tuyết Nhi thả ly rượu xuống trả lời ❄️: Không đi, ngược lại cô ấy cũng không hy vọng tôi đến.
Ngu Thư Hân nhìn chằm chằm tin nhắn này xem lại, cuối cùng nói
???? : Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Tuyết Nhi ❄️: Thư Hân, cô nói xem một người làm sao có thể nhẫn tâm đến như vậy đây, nói không yêu liền không yêu.
Ngu Thư Hân nhìn thấy câu nói này đầu quả tim chua xót, dâng lên cơn đau âm ỉ. Nàng tựa ở bên giường thay đổi tư thế, vành mắt có chút đỏ đánh chữ ????: Có thể là bởi vì quá đau, không có cách nào lại yêu thêm nữa.
Tuyết Nhi ôm điện thoại khóe mắt ướŧ áŧ, cô nhẫn nhịn cơn đau mà thở dài một hơi, toàn thân căng thẳng, cầm điện thoại đầu ngón tay trắng bệch. Một lúc lâu, cô đánh chữ ❄️: Tôi cũng biết là sẽ đau nhưng cho dù có đau tôi cũng không muốn buông tay cô ấy.
Ngu Thư Hân dựa lưng vào gối, di động để qua một bên trên giường, ánh mắt ngắm đến tin nhắn Tuyết Nhi vừa gửi tới nhưng nàng chậm chạp không biết nên nhắn lại cô như thế nào, cuối cùng chỉ soạn một tin ngắn ngủi ???? : Ngủ ngon.
Để điện thoại xuống Ngu Thư Hân lại tiến vào trong chăn, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi từng cơn, cành cây bị thổi ngã trái ngã phải va vào nhau kêu xào xạc. Ngu Thư Hân hai mắt thao láo không có chút buồn ngủ nào, không chỉ có không buồn ngủ cái bụng còn phản kháng reo hò.
Nàng đói bụng....
Hậu quả của việc không ăn cơm tối là đây, nàng đói bụng tâm không yên. Vừa rồi những câu nói kia của Tuyết Nhi làm cho tâm thần không yên, hiện tại trong đầu chỉ còn lại suy nghĩ có cái gì để ăn giờ này đây.
Chắc ở đây có mì sợi chứ? Hay là một gói há cảo ? Ngu Thư Hân xuống giường xỏ dép bước ra ngoài, nàng sợ ồn ào đến Triệu Tiểu Đường không có mở đèn của phòng khách trực tiếp hướng về nhà bếp bên kia đi. Nhà bếp không phải rất lớn Ngu Thư Hân bên cửa mở đèn trong nhà bếp lên, đèn chân không tỏa ra ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng. Nàng có chút chưa quen với ánh sáng dùng tay ngăn ánh đèn đi vào trong hai bước, nhà bếp rất sạch sẽ, dụng cụ đầy đủ hết, Ngu Thư Hân mở ngăn tủ ra nhìn thử không tìm được mì sợi, nàng quay đầu nhìn tủ lạnh.
"Tìm cái gì?" Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh khiến Ngu Thư Hân sững sờ, nàng quay đầu nhìn thấy Triệu Tiểu Đường trên tay cầm cái ly hẳn là đi ra rót nước. Ngu Thư Hân có chút lúng túng đứng tại chỗ, Triệu Tiểu Đường liếc nàng một cái nói: "Đói bụng?"
Việc đã đến nước này Ngu Thư Hân không có cậy mạnh, nàng gật đầu: "Có chút đói bụng, Triệu tổng nhìn thấy mì sợi ở đâu sao?"
Triệu Tiểu Đường đi tới đem cái ly đặt ở kệ, cô mở cửa tủ lạnh ra Ngu Thư Hân nhìn thấy bên trong không biết lúc nào đã đầy ắp đồ ăn, phần lớn đều là thức ăn chay, Triệu Tiểu Đường quay đầu nói: "Mì xào có thể không?"
Ngu Thư Hân nói rằng: "Em tự mình tới, Triệu tổng nghỉ sớm một chút đi."
"Không sao." Triệu Tiểu Đường lạnh nhạt nói: "Tôi cũng đói bụng thuận tiện mà thôi."
Ngu Thư Hân nghe vậy không thể làm gì khác hơn là gật đầu: "Vậy em làm trợ thủ giúp Đường nấu ?"
Triệu Tiểu Đường nhìn tạp dề treo trên giá hiền dịu nói: "Chi bằng giúp tôi mặc tạp dề đi."
Ngu Thư Hân từ trên giá cầm lấy tạp dề lại gần cô, Triệu Tiểu Đường đứng bên người nàng đầu hơi thấp đưa tay ra, Ngu Thư Hân đem tạp dề chụp vào trên cổ cô. Hai người tới gần nhau, Ngu Thư Hân vừa đưa tầm mắt lên liền nhìn thấy chiếc cổ thon dài của cô, da thịt trắng mịn màng còn có mùi thơm thoang thoảng, Thư Hân thu tầm mắt lại.
Triệu Tiểu Đường bên trong chiếc tạp dề mặc áo ngủ họa tiết ô vuông vải bông, ống tay áo thu lên cao đến khuỷu tay. Sau khi mặc tạp dề xong Ngu Thư Hân vòng tay ra sau buộc dây lưng cho cô, nàng không còn việc gì để giúp đỡ đứng ở một bên hỏi: "Em giúp Đường rửa rau nha?"
"Không cần." Triệu Tiểu Đường nhìn nàng nói: "Nhà bếp nhỏ, em ra ngoài chờ một lát đi."
Nhà bếp tuy rằng không lớn thế nhưng đứng hai người vẫn là thừa sức, Ngu Thư Hân buổi tối trước khi ngủ mới cùng cô nói những lời kia cũng là muốn duy trì khoảng cách. Bây giờ nghe cô nói như vậy, Ngu Thư Hân thở dài nói: "Vậy thì phiền phức Triệu tổng."
Triệu Tiểu Đường giương mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm.
Sau khi Ngu Thư Hân rời đi Tiểu Đường từ trong tủ lạnh lấy ra hai quả cà chua, củ cà rốt, chân giò hun khói cùng nấm, cắt gọn gàng sau đó cô đem thực phẩm rửa lại với nước hai lần. Trong phòng bếp truyền đến tiếng nước ào ào ào, Ngu Thư Hân ngồi ở trên ghế sofa phòng khách ngoài cửa sổ là gió lạnh hiu quạnh, nàng vừa nhấc mắt liền nhìn thấy dáng vẻ Triệu Tiểu Đường cúi đầu làm cơm. Nàng đã từng ảo tưởng qua vô số lần cảnh tượng này, có nằm mơ đều có thể cười tỉnh, hiện tại rốt cục được toại nguyện nhìn thấy Ngu Thư Hân cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ nào khác.
—— Thư Hân, cô nói xem một người tâm làm sao có thể tàn nhẫn như vậy đây, nói không yêu liền không yêu.
Đó là bởi vì quá đau.
Đau đến không dám yêu.
Triệu Tiểu Đường mở nắp nồi đem mì sợi thả vào trong nồi nước đun sôi sau đó đổ ra trần qua hai lần nước lạnh rồi mới để ở một bên trong bát. Cuối cùng đem toàn bộ thức ăn chay đã cắt tỉa gọn bỏ vào trong nồi xào qua, sau khi ngửi thấy được mùi thơm Tiểu Đường lại cho mì sợi một lần nữa để vào trong nồi, tiện đà cho chút gia vị, động tác thành thạo. Ngu Thư Hân ngồi ở trên sofa ngửi thấy được từng trận mùi thơm, nàng cái bụng nhỏ hăng hái ùng ục ùng ục hô hoán lên, Thư Hân vỗ về bụng dưới có chút bất đắc dĩ.
Cô làm hai phần mì, một phần lượng đồ ăn hơi hơi nhiều một chút Triệu Tiểu Đường đem nhiều đồ ăn đặt ra bàn ở trước mặt Ngu Thư Hân nói rằng: "Làm thêm một phần, ăn không hết liền đặt ở nơi này đi."
Ngu Thư Hân hai tay tiếp nhận: "Cảm ơn Triệu tổng."
Triệu Tiểu Đường ngồi ở bên cạnh nàng trên ghế sofa.
Vẻ bề ngoài của đĩa mì sợi không tệ, màu đỏ của tương cà trông rất đẹp mắt, chân giò hun khói cùng nấm cắt thành hình đều nhau, cà chua cùng cà rốt cắt thành từng mảnh nhỏ hợp lại cùng nhau màu sắc rất ưa nhìn rất có cảm giác muốn ăn. Ngu Thư Hân trước đây không biết Triệu Tiểu Đường như thế sẽ làm cơm, nàng dùng dĩa ăn cuốn lên mấy sợi mì cắn đứt, bên tai có người hỏi: "Có hợp khẩu vị của em sao?"
Ngu Thư Hân gật đầu: "Ăn rất ngon, Triệu tổng tay nghề rất tốt."
Sắc hương vị đầy đủ.
Triệu Tiểu Đường âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không phải tay nghề cô tốt chỉ là Tiểu Đường có thể làm mấy món như thế này thôi cũng may cô nhớ tới Ngu Thư Hân thích ăn mì cho nên trước đó cô còn đặc biệt đi học một chút, bây giờ nhìn vẻ mặt nàng hẳn là rất hài lòng.
Ngu Thư Hân vốn là đói bụng, đĩa mì còn thả thêm sốt cà chua, chua chua ngọt ngọt đặc biệt khai vị. Nàng nhịn không được liền như thế ăn xong một đĩa lớn rồi đến đĩa nhỏ vẫn còn có chút chưa hết thòm thèm, Triệu Tiểu Đường nhìn thấy ánh mắt nàng có cử động hơi liếc nhìn qua bên cạnh khóe môi cô khẽ dương lên cười sau đó nghĩ đến Thư Hân nói những câu nói kia bên môi ý cười từ từ biến mất, ánh mắt đen tối lại.
"Ăn xong?" Triệu Tiểu Đường nhìn thấy Ngu Thư Hân thả xuống dĩa ăn bèn nói: "Đi nghỉ ngơi đi, tôi đi rửa chén."
Ngu Thư Hân đưa tay từ trước mặt cô nắm lấy chiếc đĩa: "Em đi cho."
Triệu Tiểu Đường dựa vào nàng rất gần từ trên tay nàng lấy đi cái đĩa, vẻ mặt như thường nói: "Em hiện tại nên nghỉ ngơi nhiều, ngày mai ghi hình khẳng định rất tiêu hao thể lực."
Ngu Thư Hân nghe vậy ngừng vài giây, nàng gật đầu: "Tốt lắm, em về phòng trước."
Triệu Tiểu Đường nhàn nhạt đáp lại từ bên người nàng sát qua mặc kệ là hành vi cử chỉ vẫn là hai người giao lưu bằng ngôn từ, cô chút nào cũng không quen. Đây chính là trạng thái thiết lập lý tưởng sau khi ly hôn của Ngu Thư Hân, không cần cả đời không qua lại với nhau nhưng cũng không cần dây dưa quá khứ, hai người chỉ cần ngầm hiểu ý của đối phương không cần nói chuyện đã từng là được rồi.
Ngu Thư Hân sau khi rửa mặt xong đi ra nhìn thấy Tiểu Đường bưng cái ly trở về phòng, cô nói: "Có muốn hay không tôi pha cho em ly sữa bò?"
"Không cần." Ngu Thư Hân mới vừa rửa mặt, lông mày trên còn mang theo hơi nước, sóng mắt lưu chuyển trong veo, Triệu Tiểu Đường đối diện cặp mắt kia chần chờ vài giây gật đầu: "Ngủ ngon."
Ngu Thư Hân cùng cô gật đầu nói ngủ ngon sau đó trở về phòng, ăn uống no đủ không khỏi có cơn buồn ngủ kéo tới, Ngu Thư Hân vén chăn lên leo lên giường, hơi ấm bao trùm nàng đầu đặt ở trên gối nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tối nay ngoài cửa sổ gió lạnh tàn phá, cành cây bị thổi làm cho nghiêng ngả có mấy cành đánh vào mặt pha lê trên cửa phát âm thanh kèn kẹt. Ngu Thư Hân kéo rèm cửa sổ một nửa, một lửa thu gọn bên góc, phía dưới phút chốc có một bóng người đang đứng, hắn mặc trang phục màu xanh lam sẫm đội mũ, từ bên ngoài nhìn vào cửa sổ. Màn đêm đen kịt không nhìn rõ bất cứ thứ gì, gió vừa thổi tới bóng người đã mất hút.
Một căn phòng yên lặng, trong một căn phòng khác nhưng còn có âm thanh gõ đánh máy, Triệu Tiểu Đường gõ lốt con số cuối cùng đối diện người đầu bên kia video nói rằng: "Liền định cái này đi."
Hồ Ba tiếp thu tư liệu xong xuôi cung kính nói: "Được rồi, Triệu tổng không còn sớm cô còn không nghỉ ngơi sao?"
Triệu Tiểu Đường nhìn góc dưới màn hình máy tính xem thời gian, cô gật đầu: "Lập tức nghỉ ngơi, tạm biệt."
Hồ Ba gật đầu, Triệu Tiểu Đường chuẩn bị cắt đứt video thì lại nhớ ra gì đó nói: "Trợ lý Hồ."
"Triệu tổng cô cần gì cứ nói ạ."
Triệu Tiểu Đường lông mày nhướng lên cao: "Phiền phức cậu giúp tôi tìm lớp huấn luyện."
Hồ Ba trố mắt ngoác mồm: "Lớp huấn luyện?"
Triệu Tiểu Đường treo video sau đó tắt máy tính đi, trong tay ly cà phê đã cạn cô bưng cái ly đi ra khỏi phòng, bên cạnh chính là phòng của Ngu Thư Hân. Ánh đèn đã tắt chắc hẳn nàng đã đi ngủ cô nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt xem rất lâu cuối cùng xoay người rời đi.
Ngày kế tiếp ánh mặt trời lên cao Ngu Thư Hân vừa muốn ngủ thẳng đến trưa thì đồng hồ báo thức vang lên, nàng tắt điện thoại di động sau đó chị Lisa gọi điện thoại cho nàng: "Nên rời giường rồi."
Ngu Thư Hân từ trên giường bò ngồi dậy, có chút mộng mị lắc lư đến phòng vệ sinh, đi nhà cầu xong nàng cúi đầu xem chính mình bụng dưới so với trước nhô ra một tí tẹo. Tuy rằng còn không phải rất rõ ràng, mặc một bộ đồ rộng rãi liền có thể che lại nhưng nàng đã cảm giác được không giống, cái cảm giác này rất kỳ diệu. Ngoài cửa có âm thanh Ngu Thư Hân ấn xuống nút xả nước ở bồn cầu sau đó bắt đầu rửa mặt, ra ngoài liền nhìn thấy Triệu Tiểu Đường ngồi ở trên sofa, ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong chiếu vào chỗ ngồi phảng phất rơi trên người cô, Ngu Thư Hân có loại cảm giác mơ hồ không thật.
Đây là lần đầu tiên nàng tỉnh lại sau giấc ngủ liền có thể nhìn thấy Triệu Tiểu Đường.
Triệu Tiểu Đường nghe được phía sau có âm thanh cô quay đầu ánh mặt trời rơi vào ngũ quan của cô lông mày như phát sáng ánh mắt ngập nước, Tiểu Đường mặc bộ đồ ở nhà tóc dài tùy ý buộc lên. Ngu Thư Hân nhìn cô đi tới nàng nghiêng người làm cho cô tiến vào phòng vệ sinh, Triệu Tiểu Đường lại không đi vào cô đứng trước mặt Ngu Thư Hân phút chốc đưa tay ôm lấy nàng. Ngu Thư Hân sững sờ, Tiểu Đường dán vào bên tai nàng nói: "Sớm."
Một chữ rõ ràng, ngữ khí tự nhiên, cô nói xong không đợi Ngu Thư Hân phản ứng liền đi vào trong nhà phòng vệ sinh. Ngu Thư Hân cả người đứng tại chỗ ngây người như phỗng, nàng nhẹ nhàng chớp mắt hoài nghi mình vừa rồi có phải là sinh ra ảo giác.
Triệu Tiểu Đường vừa rồi ôm nàng sao?
Còn làm như không có chuyện gì xảy ra?
Ngu Thư Hân muốn gõ cửa tiến vào phòng vệ sinh nghe được bên trong truyền đến âm thanh dòng nước chảy, tựa hồ là cô đang bật vòi hoa sen tắm rửa. Ngu Thư Hân sau khi nhận ra điều này liền nhụt chí lùi về sau hai bước, nàng đi vào trong phòng thay quần áo trở ra thì cửa phòng Triệu Tiểu Đường đã đóng chặt.
Triệu Tiểu Đường mở cửa liền nhìn thấy Ngu Thư Hân một mặt uấn nộ nhìn mình, cô cau mày nói: "Làm sao thế?"
Ngu Thư Hân bị dáng vẻ không đáng kể của cô đánh bại, nàng mở miệng: "Triệu tổng vừa rồi là có ý gì?"
"Cái gì?" Triệu Tiểu Đường một mặt mờ mịt: "Cái nào?"
"Ngươi..." Nàng mới vừa mở miệng Triệu Tiểu Đường liền đưa tay dắt nàng, lòng bàn tay ấm áp, hai bàn tay dán vào nhau, cảm giác da thịt nhẵn nhụi kéo tới Ngu Thư Hân nhất thời đã quên chất vấn.
"Đi nhanh đi, Triệu Hy thúc giục chúng ta." Triệu Tiểu Đường vẻ mặt tự nhiên nắm tay nàng đi ra cửa, ở ngoài cửa các nàng đụng tới Hứa Giai Kỳ cùng Tuyết Nhi. Hai người không biết đang nói chuyện gì, vẻ mặt nghiêm nghị, Hứa Giai Kỳ nhìn thấy Triệu Tiểu Đường cùng Ngu Thư Hân hai tay nắm lấy nhau mà cau mày, bên người Tuyết Nhi lông mày khẽ nhếch lên cười: "Thư Hân, Triệu tổng sớm."
Ngu Thư Hân muốn bỏ đôi tay đang ná chặt ra lại bị Triệu Tiểu Đường dùng sức kéo lại nắm chặt không buông, nàng miễn cưỡng cười: "Sớm."
Tuyết Nhi rất tự nhiên đi theo bên người nàng: "Tối hôm qua ngủ có ngon hay không?"
Nàng ngáp một cái, tuy rằng đã ngủ một giấc sâu thế nhưng dưới đôi mắt vẫn có vành đen, Ngu Thư Hân gật đầu: "Tôi rất tốt, cô đâu?"
"Rượu uống hơi nhiều nên đau đầu, nửa đêm không ngủ được ." Tuyết Nhi nói: "Đợi lát nữa ghi hình tôi dành chút thời gian ngủ bù."
Ngu Thư Hân cười cười, nàng nỗ lực lần thứ hai nới lỏng bàn tay ra, lần này rất thuận lợi không dùng lực liền tránh thoát khỏi tay Triệu Tiểu Đường. Bên người Tuyết Nhi còn đang nói chuyện, nàng phụ họa theo, bàn tay tách ra ấm áp biến mất chỉ còn cảm giác lành lạnh.
Bốn người rất nhanh tập hợp ở nhà ăn, Triệu Hy đứng ở cửa: "Đến rồi đến rồi."
Máy ghi hình bắt đầu lia tới Ngu Thư Hân cùng Tuyết Nhi tách ra một khoảng, Triệu Tiểu Đường đứng bên người Ngu Thư Hân, Hứa Giai Kỳ cũng phi thường phối hợp đứng bên người Tuyết Nhi. Chỉ trong mấy giây, bốn người đã thành hai đôi, Triệu Hy cười híp mắt nói: "Đang chờ mọi người cho nên vẫn chưa dùng điểm tâm đây."
Ngu Thư Hân đi tới bàn ăn, Triệu Hy ngồi trước mặt mấy người nói rằng: "Hoan nghênh mọi người tới tham gia ghi hình【 Tuần trăng mật 30 ngày 】 kỳ thứ nhất, tôi là người chỉ đạo chương trình Triệu Hy, còn mấy vị ở đây là năm cặp đôi 'Mới vừa kết hôn' xin mời mọi người tự giới thiệu mình."
Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường ngồi ở vị trí chính giữa, bên trái là Tuyết Nhi cùng Hứa Giai Kỳ, bên phải là Tưởng Ức Nhu cùng Thành Diệc Dung, mọi người lần lượt tự giới thiệu mình về đều khá là suôn sẻ. Sau khi mọi người giới thiệu xong Triệu Hy giơ thẻ nói: "Được rồi, cảm ơn mọi người phần tự giới thiệu đều rất đặc sắc, vậy chúng ta liền không nhiều lời nữa tiến vào chủ đề đi!"
Triệu Hy nói rồi đem đề tài đưa cho người bên cạnh Triệu Thanh Thanh, cô hỏi: "Thanh Thanh, có thể hay không hỏi một chút cô đối với tuần trăng mật lý giải ra sao?"
Triệu Thanh Thanh suy nghĩ vài giây: "Lãng mạn."
Triệu Hy gật đầu, hỏi bên người cô Hàn Tiếu Đông: "Tiếu Đông, cậu cảm thấy chuyện gì là lãng mạn?"
Hàn Tiếu Đông nhìn về phía bên người Triệu Thanh Thanh có chút ngượng ngùng nói: "Tôi cảm thấy cùng người mình yêu thích cùng một chỗ làm cái gì đều lãng mạn."
Triệu Thanh Thanh nghe vậy cũng nhìn cậu ta, bốn mắt nhìn nhau hai người không nói mà cùng cười lên, hiện trường nhất thời vang lên tiếng âm nhạc êm dịu, bầu không khí đột nhiên liền nhuộm đẫm sự ngọt ngào mở ra. Nơi này khách mời là người bình thường không phải nghệ sĩ tuy rằng đều chưa từng tham gia đóng phim l thế nhưng bọn họ đều không phải kiểu người hời hợt, gặp dịp thì chơi quá là bình thường muốn thể hiện một màn thâm tình không khó, Triệu Hy ho nhẹ hai tiếng: "Cùng người mình yêu thích cùng một chỗ làm cái gì đều lãng mạn, câu nói này nói tới thật tốt ah như vậy chúng ta liền bắt đầu phân đoạn thứ nhất trong chương trình."
Phân đoạn đầu tiên đã sớm được chuẩn bị hiện trường, một người trong đội sẽ đi đến nhà bếp một người khác ở bên ngoài phòng ăn chờ đợi. Quy tắc của trò này là rút thăm ngẫu nhiên trong hai người ai đi ai ở, đội của cô và nang Ngu Thư Hân là người bị rút trúng, nàng đứng lên, Triệu Hy nói: "Bên này đi vào nhà bếp."
Ngu Thư Hân gật gù hướng về nhà bếp đi đến, một nhiếp ảnh gia lập tức đuổi tới, tiếp theo là Tuyết Nhi, sau đó là Tiền Thành, Hàn Tiếu Đông, Tưởng Ức Nhu, bốn người bọn họ hướng phía sau đi đến. Triệu Hy cùng nhiếp ảnh gia đuổi tới, còn lại năm người còn lại tại trong phòng ăn ngồi, nơi này cũng có nhiếp ảnh ghi hình chỉ là không có nhiều. Tri Tiểu Đường ngồi ở giữa mọi người, bên người cô Hứa Giai Kỳ làm động tác rót chén trà ấm mời: "Triệu tổng uống trà sao?"
Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn cô gật đầu: "Được rồi, cảm ơn Hứa tiểu thư."
Hứa Giai Kỳ cho cô đổ đầy một chén nói rằng: "Không cần khách khí, chỉ là tôi còn thực sự có chút hâm mộ Triệu tổng."
Triệu Tiểu Đường nhấp ngụm trà: "Hâm mộ cái gì?"
"Hâm mộ vận may của Triệu tổng." Hứa Giai Kỳ nâng tách trà nói: "Vận may quá tốt rồi."
Triệu Tiểu Đường nghe vậy im lặng không lên tiếng, trong phòng ăn TV đang mở từ bên trong truyền đến tiếng quảng cáo rất quen thuộc. Tiểu Đường ngẩng đầu nhìn thấy trong màn hình Ngu Thư Hân mặc dạ phục màu đỏ đứng trên thảm đỏ phía sau lưng hoàn toàn để lộ trông giống như bức tượng điêu khắc, vô số ánh đèn đánh chiếu lên người nàng, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi hiện ra ánh sáng lộng lẫy, phần gáy nhỏ dài như thiên nga, đường cong cơ thể đạt chuẩn quay đầu khẽ mỉm cười đánh thẳng vào lòng người, Triệu Tiểu Đường giữ chặt tách trà trên tay, ánh mắt tối lại.
Quảng cáo là ngày hôm qua tung ra ngoài hiệu quả rất tốt, tốt đến kì lạ, từ hôm qua đến hôm nay lượng tiêu thụ sản phẩm của HIU đã cao hơn bình thường, đang liên tiếp nhảy cao hơn trên bảng thống kê, võng hồng để lại bình luận cũng vô cùng có hảo cảm:
——☘️ Ngu Mỹ Nhân thật đẹp!
—— ☘️Mẹ của ta a, đây không phải là phải là yêu tinh chứ?
—— ☘️Mua sữa tắm HIU dùng thì có thể có tấm lưng mỹ miều như Ngu Mỹ Nhân sao?
—— ☘️Cảm ơn HIU để chúng ta có thể thưởng thức được vẻ đẹp của Ngu Thư Hân, ta nhất định mua vì nàng ah! Mua thật nhiều sữa tắm!
—— ☘️Tỷ tỷ, ta có thể, ta thật sự có thể!
Mà ngồi ở góc tối Lisa đang nghe điện thoại, điện thoại của cô đến đây liền tắt âm nhưng tin tức thông báo không ngừng, cũng may Lisa bên này không thuộc về khu vực ghi hình cho nên nhân viên cũng không có nhắc nhở Lisa rời đi. Chờ Lisa cúp điện thoại lời mời quảng cáo đến lần thứ tư, mấy người Ngu Thư Hân vừa hay từ trong bếp đi ra, năm người trên tay bưng đồ ăn dùng lồng chụp lại. Triệu Hy đi theo phía sau mấy người đi ra cười híp mắt nói: "OK, toàn bộ hoàn thành, không thể không nói các vị khách quý tay nghề thật tốt, xem tôi đều đói bụng."
Tuyết Nhi đem khay đồ ăn đặt ở trước mặt Hứa Giai Kỳ cô hướng tầm mắt khẽ liếc nhìn về phía Lisa bên kia, hai người ánh mắt đối diện nhau. Tuyết Nhi vẻ mặt lạnh xuống hai phần thu hồi tầm mắt, Lisa ánh mắt trước sau thả ở trên người cô mãi đến lúc Triệu Hy làm cho bọn họ đem lồng chụp lấy xuống, Lisa nhìn thấy trong khay là một phần mì sốt trứng muối. Dù khoảng cách khá xa Lisa vẫn có thể nhìn thấy lòng đỏ trứng vàng óng ánh quyện trên sợi mì bên cạnh thêm chút rau xanh trông rất hấp dẫn, đôi bàn tay đang cầm điện thoại bất giác nắm chặt hơn, ngực nhói lên một cảm giác không tên.
"Chị Lisa, chị Lisa, chị yêu của em ăn một miếng đi mà, cái này là em đặc biệt làm cho chị đó!"
Tuyết Nhi gương mặt tràn đầy nhiệt huyết đem một đĩa mì sốt trứng đến trước mặt cô mời gọi, cô ấy dùng dĩa quấn lên chút mì sau đó đưa đến bên miệng Lisa : "Liền ăn một miếng thôi, chị xem một chút ăn có được hay không."
Lisa xua tay: "Buổi chiều chị còn muốn phải đưa em đi thảm đỏ, chị cũng không muốn ngộ độc thức ăn."
"Lần này em bảo đảm tuyệt đối không thành vấn đề." Tuyết Nhi nét mặt hồ ly cười lấy lòng: "Chị liền ăn một miếng đi mà."
Lisa bị cô ôm lấy cánh tay, bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tuyết Nhi người kia trước mặt người ngoài luôn dùng bộ dạng lạnh nhạt thờ ơ, nói chuyện đều mang theo ý tứ đâm chọc người khác không chút nào làm cho người ta mặt mũi. Bây giờ trước mặt Lisa Tuyết Nhi lại trở thành một con người khác lạ so với con thỏ nhỏ còn ngoan ngoãn hơn, tuy rằng Lisa biết Tuyết Nhi đây là đang diễn thế nhưng cô vẫn há miếng ăn thử : "Vậy thì ăn một miếng."
Món ăn này Lisa nếm thử rất lâu rồi, từ đó về sau Tuyết Nhi luôn làm cho cô rất nhiều đĩa mì sốt trứng. Tại cái đêm mà hai người động tình cơm tối vẫn là món này, Tuyết Nhi ôm cô nói rằng: "Này có tính hay không tín vật đính ước của chúng ta ?"
Người khác đều là dùng lễ vật tinh xảo hẹn ước hai người bọn họ thì tốt rồi lại một mực muốn dùng món ăn này làm tín vật, chỉ là Lisa rất yêu thích: "Tính, em nói tính coi như vậy đi."
Tuyết Nhi phóng túng hôn lên khóe môi Lisa, trêu đùa đầu lưỡi cô, một cái tay đi khắp trên người cô trêu chọc, vui vẻ cười: "Cái kia chị Lisa đêm nay liền làm bỏng gạo cho em đi."
Hồi ức liền đứt đoạn, Lisa đột nhiên đứng dậy cô thu hồi tầm mắt quay đầu rời đi, Tuyết Nhi lúc ngẩng đầu lên lần nữa chỉ nhìn thấy chỗ ngồi bên kia trống rỗng.
Cô khép đôi mắt, cười yếu ớt hỏi người ở bên cạnh: "Ăn ngon không?"
Hứa Giai Kỳ ăn mì thành thật thừa nhận rất khó ăn, cảnh đẹp liền bị lật xe....
Bên kia có hai tổ cũng giống bọn họ bị lật xe, Hạ Vân hầu như là rít gào: "Cứu...... mạng....." hắn nói xong làm ra tư thế bị trúng độc gục xuống bàn, bốn phía cười lăn cười bò, Tưởng Ức Nhu nhóm bên này cũng không kém bao nhiêu, nàng đè lên người Thành Diệc Dung ép người ta ăn, trên mặt ngữ khí hung ác nhưng rất ôn hòa nói: "Ăn nhiều một chút."
Rất giống như đang diễn khung cảnh nữ phụ ác độc hạ độc người ta.
Máy quay đảo qua bên nhóm Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường bên này hai người vẫn tính là bình thường. Ngu Thư Hân làm cháo thịt nạc trứng muối, hai chén nhỏ, còn có chút đồ ăn kèm, Triệu Tiểu Đường dùng cái muôi khuấy cháo thịt nạc lên, mùi thơm lan tỏa liền ngay cả Hứa Giai Kỳ cũng không nhịn được nhìn sang, mọi người ngửi được trận mùi thơm này vẻ mặt bỗng chốc hâm mộ.
Triệu Tiểu Đường biết trù nghệ của Ngu Thư Hân vẫn rất tốt, em ấy từng đi học nấu nướng, trước đây cũng cùng mình nói qua một, hai lần nhưng cô không có hưởng qua đồ ăn nàng nấu bao giờ. Lần này là đầu tiên được ăn bữa sáng do Thư Hân nấu, so với tưởng tượng của Tiểu Đường càng ăn ngon, vị cháo vừa phải đưa vào miệng đầu lưỡi cảm nhận được mùi thơm của thịt mềm mềm ngậm chút sẽ tan nhưng lại không chán, Triệu Tiểu Đường tán dương: "Thư Hân, bữa sáng ăn thật ngon."
Máy quay chuẩn về phía đối diện ghi hình, Ngu Thư Hân đối với cô cười: "Đường yêu thích là tốt rồi."
Triệu Tiểu Đường nhấc mắt đối diện nàng khuôn mặt tươi cười, khóe môi vung lên lộ ra ý cười yếu ớt, âm thanh ôn nhu nói: "Tôi rất yêu thích."
Ngu Thư Hân cầm cái muôi trong lòng bàn tay bởi vì dùng sức nắm lấy mà đau đớn, máy quay đến gần hơn Thue Hân thu lại thần sắc không tự nhiên có chút ngượng ngùng nói: "Nhanh ăn đi."
Triệu Tiểu Đường nhàn nhạt hắng giọng, ăn xong một bát cháo.
Bữa sáng kết thúc lúc 9 giờ, Triệu Hy mang theo mọi người đi ra ngoài phòng ăn hướng về địa điểm du ngoạn bên kia đi đến. Trên đường mấy người túm năm tụm ba đứng chung một chỗ hoặc nhỏ giọng trò chuyện hoặc xì xào bàn tán, Triệu Thanh Thanh đi ở bên người Hàn Tiếu Đông hai người đánh lộn, máy ghi hình liền hướng về họ. Triệu Tiểu Đường lén lút đưa tay đụng tới mu bàn tay Ngu Thư Hân, cô duỗi ra ngón út ôm lấy ngón út của nàng, Ngu Thư Hân hơi run lên, cúi đầu nhìn liền kinh ngạc nói: "Triệu tổng?"
Triệu Tiểu Đường nhàn nhạt gật đầu: "Hả?"
Thần sắc cô vô cùng bình tĩnh lại hờ hững nhìn về phía Ngu Thư Hân ánh mắt không có một chút nào dị dạng. Ngu Thư Hân đụng vào ánh mắt kia sợ rằng chính mình sẽ lầm tưởng ra một ý khác, nàng thu tay về nói: "Chị đây là ý gì, em tối hôm qua..."
"Tối hôm qua lời em nói tôi chưa quên, cũng sẽ không quên." Triệu Tiểu Đường vẻ mặt giống thường ngày, cô quay đầu đối với Ngu Thư Hân nói: "Tôi biết em đang kiêng kỵ cái gì, không cần lo lắng tôi sẽ không lại giống như trước để em không vui."
Nói cũng rất có đạo lý ha, Ngu Thư Hân thở dài một hơi: "Vậy chị vừa đang làm gì?"
Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn nàng, lắc đầu nói: "Hân Hân, em có phải là đã quên cái gì?"
Ngu Thư Hân buồn bực: "Cái gì?"
Triệu Tiểu Đường nhắc nhở: "Chúng ta hiện tại đang làm gì?"
"Thu hình cho chương trình."
Triệu Tiểu Đường gật đầu: "Chúng ta hiện tại là thân phận gì."
Ngu Thư Hân nghĩ đến nói: "Mới vừa kết hôn."
Triệu Tiểu Đường nói tiếp : "Vì lẽ đó tôi nắm tay vợ mới cưới có vấn đề gì không?" Cô nói xong một lần nữa dắt tay nàng, Ngu Thư Hân chết lặng vài giây, phút chốc phản ứng lại: "Vậy chị sáng sớm..."
"Hân Hân, em là diễn viên chuyên nghiệp muốn vào vai rất dễ dàng, tôi không có giống em kỹ thuật diễn tốt như vậy, vì lẽ đó mặc kệ có phải là ở dưới ống kính tôi đều sẽ đem mình đặt tại vị trí mới vừa kết hôn phòng ngừa bản thân không vào vai, em có thể hiểu được sao?"
Hóa ra là như vậy, Ngu Thư Hân suy nghĩ vài giây đúng là không có cái gì là không thể hiểu được, trong gameshow này ai mà không phải quên mất chính mình đang độc thân, chỉ có điều bởi vì bên người nàng là Triệu Tiểu Đường cho nên nàng có chút lúng túng cùng không thích ứng kịp. Lại nói ngược lại là nàng không chuyên nghiệp, Thư Hân nhẹ nhàng gật đầu: "Có thể hiểu được."
Triệu Tiểu Đường mở miệng: "Có thể hiểu được là tốt rồi, vậy tôi hiện tại có thể đem em xem là vợ mới cưới sao?"
Ngu Thư Hân không có lấy làm chần chờ: "Đương nhiên có thể."
Triệu Tiểu Đường nắm tay Ngu Thư Hân thêm chút sức lực nắm chặt, hai người lòng bàn tay dán vào nhau ấm áp kéo tới, cô nói: "Hân Hân, tôi còn có một câu nói muốn nói với em."
Ngu Thư Hân quay đầu không để ý nói: "Nói cái gì?"
Triệu Tiểu Đường nhìn về phía nàng, ánh mắt ôn nhu nói: "Tân hôn hạnh phúc —— Triệu phu nhân."
Ngu Thư Hân nghe được danh xưng này vẻ mặt cứng đờ, bước chân dừng lại, đột nhiên tim ngừng đập hai giây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.