Lạc Ân vừa thức giấc đã được bác sĩ kiểm tra thật cẩn thận. Tuy tình hình có chuyển biến tốt nhưng vẫn nênđề phòng cẩn thận. Đơn thuốc dành cho Lạc Ân cũng được tăng lên. Cô ngồi trên giường , sau khi uống thuốc xong, liền hỏi "Anh, đưa em đi thăm Tuyết Nhi. Hôm qua, cậu ấy cùng em vào bệnh viện mà phải không?"
Lạc Dương nghe vậy , có chút khó xử, nếu để cô biết được vì mình mà Lương Tuyết Nhi phải chết, chăc chắn sẽ rất đau lòng mà tự trách bản thân. Thấy anh không trả lời, cô nhíu mày "Anh... có phải, xảy ra chuyện rồi không?"
"Thật ra..."
"Cô ấy, muốn đưa cho em cái này." Ngô Thiên Kỳ đưa cho cô tờ giấy màu trắng có thấm vài vết máu. Lạc Ân đưa tay cầm lấy...
'Lạc Ân, thật xin lỗi . Tớ rất hối hận vì những gì mình đã làm. Nếu có thể chọn lại, tớ nhất định sẽ làm lại từ đầu. Cậu đừng cảm thấy có lỗi hay áy náy, có thể cứu cậu thì tớ đã cảm thấy rất vui. Chẳng phải chúng ta là bạn bè sao? Nhưng nếu cậu thây có lỗi, thì hãu sống thật tốt, thay mình thực hiện ước mơ trở thành một bác sĩ giỏi, nhé. Tạm biệtvà cảm ơn cậu!'
Lạc Ân ôm chặt lấy tờ giấy, nước mắt từng hạt nặng trĩu rơi xuống, cô đã hại chết Lương Tuyết Nhi. Đôi vai mảnh khảnh run lên, Lạc Ân đã từng hứa sau khi mọi chuyện kết thúc, cô và Lương Tuyết Nhi sẽ lại như trước, còn giúp cô có thể quen với Tôn Triết, cùng nhau trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-tin-vao-dinh-menh/2457051/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.