Ngô Thiên Kỳ ngồi trong phòng đọc những bức thư do Lạc Ân gửi. Rất nhiều điều suốt 12 năm qua Lạc Ân đều nói với anh nhưng anh lại không hề biết.....
Ngô Thiên Kỳ cười khổ "Anh thật tệ...." Càng thêm ray rứt trong lòng , nếu lúc đó anh quay lại cô nhi viện , hỏi thêm tung tích của cô thì có lẽ...
-----
Lạc Ân thì đang cố gắng nghĩ cách thương lượng với anh... nằm lăn qua lăn lại trên chiếc giường êm ái , Lạc Ân thật sự không thể nghĩ ra cách nào khác. Ánh mắt khẽ lướt nhìn sinh vật nhỏ bé trong lồng sắt đang say ngủ , cô chợt thở dài "Không thể vứt được..."
Mưa vẫn rơi bên ngoài rất nhiều , Lạc Ân cảm thấy lạnh nên ngồi dậy , lười biếng đi đến cửa sổ , bàn tay cô vừa chạm vào , bên ngoài liền xuất hiện một tia sáng , chưa kịp phản ứng âm thanh to lớn vang lên *Ầm...Ầm....
"Á..." - Lạc Ân sợ hãi ngồi bệt xuống đất , tiếng sấm vừa rồi thực khiến cô hoảng sợ , muốn tìm chỗ trốn . Càng thêm nhiều tiếng sấm nữa vang lên càng làm cô hoảng loạn hơn .
Nghe thấy tiếng sấm , Ngô Thiên Kỳ lập tức chạy sang phòng của cô , nhưng trong phòng lại không một bóng người , mày đẹp khẽ nhíu lại , cặp mắt màu đen láy liếc nhìn một lượt quanh căn phòng . Ngô Thiên Kỳ chậm rãi bước đến tủ đồ , đưa tay mở cửa...
Quả nhiên anh đoán không sai , Lạc Ân đang trốn trong tủ , hai tay che lấy tai , khi cánh cửa gỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-tin-vao-dinh-menh/117640/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.