Chương trước
Chương sau
Editor: YuuSau khi cắt băng xong, một người bất ngờ xuất hiện, là Chu Thanh. Thời Nhan đã sớm hỏi cô ấy có thể tới hay không, nhưng cô ấy nói không thể. Kết quả, cô ấy cũng tới, nhưng không phải đi một mình, một người đàn ông đã tới cùng cô ấy. Đây cũng chính là người đàn ông mà Thời Nhan đã gặp, chính là người đàn ông Chu Thanh đã đi xem mắt mà cô đã gặp ở trước cửa khách sạn lần trước.
Thời Nhan quay lại nhìn vào trong tiệm, cô nhận ra Thời Hàm cũng đang nhìn về phía này.
Thời Nhan mỉm cười cầm lấy bó tay tươi trong tay Chu Thanh, lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô ấy: “Chị Chu Thanh, đây là…”
Ánh mắt của Chu Thanh lướt qua người Thời Hàm, nhưng trong nháy mắt liền quay lại trên người Thời Nhan. Cô ấy cười giới thiệu: “Đây là Ngụy Hiên, là… Vị hôn phu của chị.”
“Vị hôn phu?” Thời Nhan kêu lên. Mới không gặp bao lâu, tại sao lại xuất hiện một người là vị hôn vị của cô ấy chứ, hơn nữa cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc tới: “Chị Chu Thanh, chị…”
Dường như nhìn thấu tâm tư của cô, Chu Thanh cười cắt ngang lời cô: “Thật, là vị hôn phu của chị.”
“…” Thời Nhan nhìn Ngụy Hiên, mỉm cười: “Xin chào.”
“Xin chào.” Ngụy Hiên.
Nói xong, Thời Nhan kéo Chu Thanh vào trong góc, nóng nảy nói: “Chị Chu Thanh, người kia không phải đối tượng xem mắt của chị sao? Tại sao đột nhiên lại biến thành vị hôn phu vậy!”
So với sự nôn nóng của Thời Nhan, Chu Thanh ngược lại như nhìn thấu tất cả mọi chuyện, cô ấy thoải mái cười: “Em gái Nhan, chị cũng không còn trẻ nữa, lẽ ra phải kết hôn từ lâu rồi. Vì chị không thể có được tình yêu trong mộng tưởng của mình nên chị chỉ hy vọng có được một cuộc sống ổn định.” Chu Thanh quay đầu nhìn Ngụy Hiên: “Hơn nữa, anh ấy là người tốt, dung mạo tuấn tú, trưởng thành, ổn định, sự nghiệp thành công. Quan trọng hơn hết, anh ấy rất quan tâm đến chị. Phụ nữ cả đời không cần cái gì cả, chỉ cần có một người có thể quan tâm chăm sóc đến mình, mà chị… Đã tìm được rồi.”
“Nhưng, chị Chu Thanh…”
Chu Thanh không cho cô tiếp tục nói, cô ấy vươn tay ra che miệng cô lại, khẽ cười rồi lắc đầu: “Thật đó, chị rất mãn nguyện.”
Nói xong, Chu Thanh thu tay lại, im lặng một lúc rồi lại nói: “Thời gian tổ chức hôn lễ vẫn chưa xác định, lúc nào xác nhận xong chị sẽ báo cho em biết. Còn nữa, sau khi kết hôn chị sẽ không ở lại thành phố A đâu. Tổng giám đốc công ty của Ngụy Hiên ở thành phố M quyết định điều chuyển anh ấy tới đó làm giám đốc điều hành. Cho nên, chị cũng sẽ đi theo anh ấy, sau này không biết khi nào mới có cơ hội gặp lại nữa…”
Chu Thanh nghẹn ngào, không nói thêm được lời nào. Mắt Thời Nhan cũng đỏ lên, cô bước tới, không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy Chu Thanh một lúc, sau đó mới buông ra.
Cô cười với cô ấy: “Chị Chu Thanh, chúc chị hạnh phúc.”
“Ừ!”
Sẽ hạnh phúc.
Không ở lại lâu, Chu Thanh xoay người lại cùng Ngụy Hiên rời đi.
Trong cửa hàng, Thời Hàm nặng nề đặt chiếc cốc trên tay xuống mặt bàn, tay nắm thành nắm đấm.
……
Kết thúc buổi khai trương, Thời Nhan và Chu Mục lên đường đi tới Cục Dân Chính. Lộ trình chỉ kéo dài hơn 10 phút, nhưng Thời Nhan lại hồi hộp hơn bao giờ hết.
Từ lúc bước vào Cục Dân Chính cho đến khi cầm cuốn sổ màu đỏ trên tay, Thời Nhan đều cảm động. Suốt quá trình, hốc mắt cô đều đỏ ửng lên.
Cô cầm cuốn sổ nhỏ màu đỏ vẫn còn hơi nóng, cô gần như bật khóc khi nhìn thấy bức ảnh trên đó. Quay đầu lại, Chu Mục cũng cẩn thận nhìn cuốn sổ nhỏ màu đỏ trong tay, ánh mắt dịu dàng mà chuyên chú, giống như đang nhìn một thứ vô cùng quan trọng. Thời Nhan biết anh cũng giống như mình, sung sướng, hạnh phúc.
Đột nhiên, anh cũng quay đầu lại, hai người nhìn nhau cười, trong hai đôi mắt hơi đỏ chỉ còn lại bóng dáng của đối phương.
Trong tình cảnh này, cô nhân viên công tác không khỏi rơm rớm nước mắt khi nhìn bọn họ. Cô ấy nghĩ, trước khi bước tới được đây, hai người bọn họ chắc chắn đã phải trải qua rất nhiều chuyện. Hơn nữa, hai người họ chắc chắn rất yêu đối phương.
Bước ra khỏi Cục Dân Chính, mặt trời vẫn rạng rỡ như vậy. Hai người nắm tay nhau đứng ở cửa Cục Dân Chính, chụp một bức ảnh, sau đó đăng lên ‘vòng bạn bè’. Ngay khi Chu Mục vạn năm không đăng bất cứ gì lên ‘vòng bạn bè’ đăng ảnh lên, không ít người đã vào đó nhấn thích.
……
Nhà hàng kinh doanh rất thuận lợi, giá cả phù hợp lòng người cùng hương vị tuyệt vời nên chỉ trong một tuần đã thu hút rất nhiều khách quen lui tới.
Sau đó, Thời Nhan dốc toàn lực chuẩn bị cho hôn lễ. Trước hôn lễ ba ngày, Chu Mục cũng gác lại mọi công việc, cũng phụ giúp cô chuẩn bị cho hôn lễ.
Vào ngày cưới, Thời Nhan dậy từ rất sớm để chuẩn bị quần áo và trang điểm. Đội đón dâu vẫn chưa tới nhưng mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi. Nhóm phù dâu của Thời Nhan chính là Diêu Dao của câu lạc bộ thể hình cùng với mấy người bạn ở nước ngoài của cô. Còn đội phù rể của Chu Mục hầu như đều là đồng nghiệp trong bệnh viện. Tất cả đều độc thân, đều là những nam thanh nữ tú.
Đội đón dâu đến nơi vào lúc 11 giờ sáng, đội phù rể vượt qua những khó khăn mà đội phù dâu đặt ra, cuối cùng cũng đón được Thời Nhan. Khi đoàn xe tới khách sạn vừa hay cũng là giờ ăn trưa. Một nhóm người sau khi ăn xong thì trở về khách sạn nghỉ ngơi để chuẩn bị cho lễ cưới buổi chiều.
Vào buổi chiều, trên bãi cỏ rộng lớn phía sau khách sạn được trang hoàng ấm áp, Thời Nhan đang tiến vào một buổi hôn lễ tuyệt đẹp dưới sự chúc phúc và ánh nhìn chăm chú của người thân và bạn bè. Cô nắm lấy tay ba Thời, chậm rãi bước tới chỗ Chu Mục đang đứng trên bục.
Người con trai mặc một bộ vest trắng, áo sơ mi trắng, cà vạt màu xám bạc. Dáng người cao ráo, hai cái chân dài được chiếc quần tây màu trắng bao lấy dường như dài hơn. Mái tóc đã được tạo kiểu, khuôn mặt đẹp trai hơn trước gấp trăm lần.
Thời Nhan ở phía xa nhìn anh, trên môi lộ ra một nụ cười hạnh phúc tuyệt đẹp.
Nhưng khi ba Thời đặt tay cô vào tay anh, hốc mắt cô lại đỏ lên.
“Đừng khóc.” Chu Mục nắm lấy bàn tay nhỏ của cô thật chặt, dỗ dành: “Xinh đẹp như vậy, khóc xong trôi mất lớp hóa trang thì phải làm sao bây giờ?”
Thời Nhan khịt mũi, cố gắng kìm nén lại những giọt nước mắt.
“Vâng! Không khóc.”
……
Dưới sự chứng kiến của cha xứ, người thân và bạn bè, bọn họ đã nói lời hứa hẹn và trao nhẫn.
Thời Nhan nhìn bó hoa trong tay, sau đó cầm lấy micro bên cạnh.
“Cảm ơn tất cả mọi người hôm nay đã đến dự đám cưới của tôi và Chu Mục. Hôm nay, tôi phải làm một việc, một việc liên quan đến tương lai của ba mẹ tôi.” Nói xong, cô nhìn ba Thời và mẹ Thời đang ngồi cùng nhau bên dưới: “Mẹ! Khi con còn học cấp hai, mẹ và ba đã ly hôn. Nhưng con biết mấy năm nay trong lòng mẹ vẫn còn có ba, không chỉ có mẹ mà trong lòng ba cũng như vậy, chỉ là hai người không muốn mất mặt thôi. Hôm nay, tại đây, con muốn làm bà mối cho hai người.”
Hai người ở bên dưới khán đài đỏ mặt vì câu nói của Thời Nhan, anh nhìn em, em nhìn anh, không ai lên tiếng.
Thấy hai người đều ngại ngùng, Thời Nhan đã chủ động bước tới, đưa bó hoa cho ba Thời: “Ba! Ba cầu hôn mẹ đi! Ba là đàn ông nên phải dũng cảm bước lên trước chứ. Không phải ba vẫn thường nói với con là phải dũng cảm sao? Hôm nay chính là lúc ba phải thể hiện lòng dũng cảm đó.”
Ba Thời cầm bó hoa, ngập ngừng không dám nhìn mẹ Thời. Sau đó, trước sự thúc giục của mọi người, “Cốp” một tiếng, ông quỳ gối thật mạnh trước mặt mẹ Thời, giống như đang ở trên chiến trường, ông cắn răng nâng bó hoa lên trước mặt bà. Sau khi hít một hơi thật sâu, ông lớn tiếng nói: “Vợ, anh xin lỗi, nhiều năm qua đều là anh sai, xin em hãy cho anh một cơ hội, để sau này anh có thể chăm sóc cho em. Sau này em mắng anh anh cũng sẽ không đáp trả, em đánh anh anh cũng không đánh trả, em bảo anh đứng anh sẽ không ngồi, em làm rau xanh cho anh ăn anh sẽ không ăn thịt. Vợ, xin em cho anh thêm một cơ hội nữa!”
Những lời ba Thời nói nói không cảm động thì là giả, nhưng da mặt mẹ Thời mỏng như vậy, sau khi ba Thời vừa dứt lời, bà đỏ mắt đến mức quên cả phản ứng lại. Mãi đến khi Thời Nhan bên cạnh thúc giục, bà mới có một chút phản ứng.
“Anh… Anh đứng dậy trước đã.”
“Không…” Ba Thời kiên quyết lắc đầu: “Em mà không đồng ý thì anh sẽ không đứng dậy.”
“Anh…” Mẹ Thời do dự, sau đó vươn tay ra cầm lấy bó hoa trong tay ba Thời, đỏ mặt nói: “Em đồng ý với anh. Anh mau đứng lên đi, nhiều người nhìn như vậy. Mấy chục tuổi đầu rồi còn không biết ngại ngùng sao.”
Ba Thời lúc này làm sao có thể quan tâm mẹ Thời nói gì chứ. Ông đứng dậy kéo bà vào lòng, hào hứng hét lên: “Vợ, anh yêu em.”
……
Hôn lễ cuối cùng cũng kết thúc trong sự tái hợp của ba Thời và mẹ Thời. Rất nhiều đồ ăn và đồ uống đã được chuẩn bị sẵn trong đám cưới. Khách tới dự đều ăn uống và trò chuyện với nhau.
Thời Nhan và Chu Mục lần lượt đi một vòng trong sảnh cưới và cảm ơn các vị khách. Khi họ bước đến trước mặt Giản An An, Thời Nhan thấy có chút bất an. Cô quan sát biểu hiện của Chu Mục, thấy anh không có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần thứ hai cô gặp Giản An An, từ cách nói chuyện cho đến thần thái, Thời Nhan có thể hiểu được tại sao Chu Mục lại thích cô ấy.
Nhưng không quan trọng, người anh yêu bây giờ chính là cô, vậy là đủ rồi.
……
Sau khi cùng người thân và bạn bè chào hỏi, Thời Nhan cũng thấy mệt mỏi. Cô tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, trong tay ôm đống đồ ăn vặt mà Chu Mục đưa tới. Đột nhiên, khóe mắt cô nhìn thấy Chu Thanh ở cách đó không xa, cô ấy và Ngụy Hiên đứng ở một góc không có ai, không biết đang nói gì, trên mặt hai người đều mỉm cười.
Thời Nhan nhìn nơi tổ chức đám cưới một vòng, phát hiện ra Thời Hàm cũng đang đứng cách bọn họ không xa, sắc mặt vô cùng nặng nề, trông cũng không vui vẻ lắm.
A! Cho chừa! Ai bảo tự đặt mình vào chỗ chết chứ.
Nghiêm túc mà nói, nhìn thấy bộ dạng Thời Hàm như vậy, thật ra cô cũng có chút không đành lòng, cô có một cái suy nghĩ đó chính là ép chặt Chu Thanh vào trong người anh trai mình. Chỉ là, nghĩ đến lúc anh ta từ chối Chu Thanh, cái suy nghĩ đó lập tức biến mất.
Sau hôn lễ là bữa tối, bữa tối kết thúc lúc 9 giờ 30. Sau khi tiễn tất cả khách mời rời đi, Chu Mục và Thời Nhan trở về căn hộ. Căn hộ đã được Thời Nhan trang trí tất cả, lúc này nó tràn đầy không khí lãng mạn.
Vừa vào cửa, Thời Nhan còn chưa kịp thay giày ra đã bị anh đột nhiên xoay người lại đè ở trên cánh cửa, hung hăng hôn.
Nụ hôn ngày càng nóng bỏng, cơ thể Thời Nhan mềm nhũn ra, Chu Mục phải đỡ lấy eo cô, cô mới có thể miễn cưỡng mà đứng thẳng. Anh mạnh mẽ xâm nhập vào môi cô, tìm đầu lưỡi cô, dùng sức hưởng thụ hơi thở ngọt ngào của cô. Một nụ hôn gần như càn quét tất cả không khí trong phổi cô, đan xen triền miên, tóc tai hai người đều quấn lấy nhau.
Cô đưa tay lên ngực anh nhẹ nhàng đẩy ra, Chu Mục hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn đè lên người cô, đặc biệt còn áp thứ kia lên bụng cô, làm cô thoáng giật mình.
“Mệt quá.” Cô chớp mắt, đôi mắt ngấn nước: “Hôm nay mệt quá.”
Khóe miệng Chu Mục giật giật, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt tối sầm lại, khàn giọng nói: “Không liên quan, đêm nay cứ từ từ mà hưởng thụ đi.”
Dứt lời, anh liền cúi người xuống bế cô lên, sải bước đi vào phòng ngủ.
“Rầm” một tiếng, phòng ngủ liền được ngăn cách với phòng khách.
Chỉ có một ngọn đèn vàng mờ ảo được bật lên trong phòng ngủ, càng làm tăng thêm vẻ ái muội cho những gì sắp xảy ra.
Đêm nay, dưới sự khiêu khích nhẹ nhàng nhưng độc đoán của anh, Thời Nhan lần lượt cảm nhận cái gọi là bay lên tận mây như thế nào. Đêm nay, anh điên cuồng hơn bao giờ hết, sự đòi hỏi vô tận của anh khiến cô hết lần này đến lần khác xin tha, rồi lại không thể không sát lại gần. Cảm giác kích thích lại ngứa ngáy đó làm não cô hoàn toàn trống rỗng.
Lăn lộn đến nửa đêm, cuối cùng cô cũng hoàn toàn kiệt sức, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, Thời Nhan ngủ chưa được mấy tiếng liền bị Chu Mục bế từ trên giường lên, tắm rửa rồi thay quần áo xong, anh ôm cô đến phòng khách, sau đó tự mình đi làm bữa sáng đơn giản.
Sau bữa sáng, Chu Mục dọn hành lý lên xe trước, sau đó ôm Thời Nhan xuống dưới, lên đường đi hưởng tuần trăng mật.
Toàn bộ quá trình Thời Nhan đều mơ mơ màng màng, trên đường đến sân bay cô vẫn luôn ngủ. Lúc tới sân bay rồi mới tỉnh táo hơn một chút.
Nơi hưởng tuần trăng mật của bọn họ chính là một hòn đảo bốn mùa đều giống như mùa xuân ở nước ngoài, hàng năm có rất nhiều người tận dụng kỳ nghỉ để đến đó nghỉ mát, là một địa điểm du lịch nổi tiếng.
……
Chuyến du lịch trăng mật này kéo dài trong một tuần, Thời Nhan đã có một khoảng thời gian vô cùng tuyệt vời. Bởi vì phơi nắng cả ngày nên làn da của cô đã đen đi hai độ so với trước lúc đi, nhưng may mắn da cô vẫn luôn trắng nõn và căng bóng, cho nên nhìn thoáng qua vẫn thấy nó trắng như trước đây.
Khi cô trở về nhà sau tuần trăng mật, Thời Nhan không ngờ rằng người đầu tiên đến thăm bọn họ lại là Chu Thanh. Khi Thời Nhan nhận được thiệp mời của cô ấy, trong lòng cũng thấp thỏm bất an.
“Chị Chu Thanh, chị quyết định thật rồi sao?” Cô hỏi thật cẩn thận.
Chu Thanh khẽ cười, gật đầu: “Ừ! Quyết định rồi. Chị cũng đã xin nghỉ việc ở bệnh viện, sau khi đám cưới diễn ra xong xuôi thì sẽ ra nước ngoài luôn.”
Thời Nhan mím môi, không biết nên nói gì. Cô nhìn Chu Thanh, đột nhiên tiến tới ôm cô ấy: “Chị Chu Thanh, chị nhất định phải hạnh phúc đó!”
“Ừ! Chị sẽ.”
Sau khi Chu Thanh rời đi, Thời Nhan nhìn tấm thiệp mời trong tay hồi lâu.
Đám cưới diễn ra khá vội vàng, chỉ hơn một tháng sau, địa điểm là ở thành phố D.
Thời Nhan không biết Thời Hàm có biết chuyện này hay không. Cô không dám hỏi, cũng không dám nói.
Hôn lễ ngày hôm đó, trên mặt Thời Hàm đều là sự cô đơn, cô có thể thấy được điều đó.
Chu Mục đi từ trong phòng ngủ ra liền nhìn thấy gương mặt nặng nề đầy tâm sự của cô. Anh tiến tới ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô.
“Sao vậy?”
“Em…” Thời Nhan do dự một chút, nhìn tấm thiệp mời trong tay: “Em lo cho anh trai em.”
Chu Mục im lặng, anh rút tấm thiệp mời trong tay cô ra, đặt sang một bên: “Em có muốn về nhà xem một chút không?”
Thời Nhan lắc đầu: “Không ạ.”
“Ừ!”
……
Sau đó, Thời Nhan không còn nhìn thấy bóng dáng Thời Hàm nữa, dù là ở nhà, ở câu lạc bộ hay những nơi mà anh ta thường xuyên tới nhất, cô cũng không thể tìm được anh ta, nhưng khi cô gửi Wechat, anh ta vẫn trả lời lại.
Thời Nhan không biết anh ta đi đâu, cũng không biết anh ta làm gì, nhưng vào đêm trước đám cưới của Chu Thanh, khi cô đang vô cùng lo lắng thì anh ta đột nhiên xuất hiện, bên cạnh, còn có Chu Thanh sắp kết hôn vào ngày hôm sau.
Nhìn thấy hai người nắm tay nhau, trên mặt Thời Hàm lộ ra nụ cười đã lâu không nhìn thấy, mà trên mặt Chu Thanh đều là sự ngượng ngùng.
Lúc này, không cần phải nói thì ai cũng đều nhìn ra được.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người tò mò là chuyện đã xảy ra như thế nào. Đêm đó, Thời Nhan và Chu Thanh ngủ cùng nhau, Thời Hàm bị đuổi về nhà, còn Chu Mục thì ngủ trong phòng dành cho khách.
Trong phòng ngủ chính, hai cô gái nằm trên giường nói chuyện đến hơn nửa đêm.
Đêm đó, Thời Nhan mới biết được trong khoảng thời gian này Thời Hàm đã đi đâu, làm gì.
Thì ra, anh ta vẫn luôn ở thành phố D. Thì ra, anh ta vẫn luôn cầu xin Chu Thanh tha thứ, xin cô hãy suy nghĩ lại.
Chu Thanh nói, cô ấy thật sự rất áy náy với Ngụy Hiên. Hơn nữa, Ngụy Hiên đối xử với cô ấy rất tốt, anh ta chủ động hủy bỏ hôn lễ, còn cho cô ấy thấy được rõ ràng tình cảm thật sự trong lòng cô ấy.
Cuối cùng, Chu Thanh cũng quay đầu lại.
Tuy rằng thật sự thấy có lỗi với Ngụy Hiên, nhưng Thời Nhan thật sự rất vui vẻ khi thấy bọn họ như vậy. Lòng người rất ích kỷ, một bên là anh trai ruột của cô, một bên là người bạn tốt nhất của cô, cô vẫn muốn nhìn thấy bọn họ được ở bên cạnh nhau.
……
Mùa xuân qua đi, mùa thu sắp tới, cái ngày đó sắp tới, Thời Nhan sợ Chu Mục sẽ giận nên không dám nhắc tới. Cho đến một ngày nọ Chu Mục đi làm về, đưa cho cô một chiếc phong bì, Thời Nhan cầm lấy rồi mở ra, sau đó khóc lóc thảm thiết.
Chu Mục hoảng sợ vội ôm cô lên đặt ở trên đùi mình. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, tinh tế hôn lên từng ngóc ngách trên khuôn mặt cô.
Hai tay anh ôm lấy mặt cô, áp trán vào trán cô: “Anh cho em cái này không phải để em khóc. Nếu em lại khóc, năm sau anh sẽ không mang tới cho em nữa.”
Thời Nhan sửng sốt, cô nhìn vào mắt Chu Mục: “Anh… Đưa em đi nhé?”
“Ừ! Anh còn muốn nói lời cảm ơn với người đó, cảm ơn vì trước đây người đó đã đối xử tốt với em, cũng cảm ơn người đó đã đem sự sống lại cho em.”
“Anh không ghen chứ?”
“Không.” Chu Mục khẽ cười, hôn nhẹ lên môi cô: “Không ăn giấm.”
Thời gian đặt vé là trưa hai ngày sau, hai người từ sân bay bay thẳng đến nước M. Lúc xuống sân bay, Chu Mục và Thời Nhan nghỉ ngơi ở khách sạn một ngày, ngày hôm sau, bọn họ đi tới cái nơi tràn ngập sự bi thương.
Trên bia mộ, bức ảnh đó vẫn còn rất rõ ràng. Chu Mục nhìn bức ảnh đó hồi lâu rồi đột nhiên cúi người xuống thật sâu.
“Cảm ơn cậu.” Anh nói.
Thời Nhan nhìn anh, vành mắt cô không khỏi đỏ bừng lên.
Chu Mục đứng thẳng người, ôm lấy vai cô, ôm cô vào trong lòng.
Thời Nhan khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Chu Mục: “Em muốn ở một mình nói với anh ấy vài lời, có được không?”
Chu Mục khẽ cười, nói: “Đương nhiên là được rồi.”
Nói xong, Chu Mục đi tới chỗ cách đó không xa. Thời Nhan mím môi rồi ngồi xổm xuống trước bia mộ. Cô lấy một viên kẹo từ trong túi xách ra, đặt ở trước bia mộ: “A Triệt, ăn kẹo đi.”
“A Triệt, anh biết không? Em bây giờ thật sự rất hạnh phúc, anh ấy đối xử với em rất tốt, rất rất tốt…”
Thời Nhan nói khoảng mười phút, sau đó cô đứng lên vẫy tay với Chu Mục ở phía sau. Chu Mục cười đi tới, nắm lấy tay cô: “Nói xong rồi sao?”
“Vâng!” Thời Nhan ngẩng đầu, có chút thấp thỏm: “Vậy… Năm sau, anh thật sự sẽ đưa em đến đây sao?”
Xung quanh gió rất mạnh, Chu Mục giơ tay, vén mái tóc bù xù của cô ra sau tai, nhẹ giọng nói: “Thật, từ nay về sau, anh sẽ đưa em đến đây mỗi năm.”
“Cảm ơn anh.”
“Đi thôi!”
Gió lạnh thổi tới từng đợt, liên tục làm rối tung mái tóc của hai người, nhưng không cách nào thổi bay trái tim ấm áp của họ. Vài tia nắng xuyên qua lớp mây dày, chiếu vào bàn tay đang đan chặt của hai người, sau lưng, bóng dáng của hai người dán chặt lấy nhau, mọi thứ đều quá hoàn mỹ.
“Mục Mục…”
“Ừ?”
“Sau này, cho dù em muốn làm gì, cho dù em muốn đi đâu, anh cũng sẽ ở bên cạnh em chứ?”
“Sẽ.”
“Sau này, anh vẫn sẽ yêu em chứ?”
“Sẽ.”
“Sau này, dù chúng ta có con rồi, anh vẫn sẽ đặt em ở vị trí hàng đầu chứ?”
“Sẽ.”
“Anh không lừa em chứ?”
“Không lừa em. Sau này dù em muốn làm gì, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em. Dù em muốn đi đâu, anh cũng sẽ đưa em đi. Anh yêu em, cả đời này anh sẽ không ngừng yêu em. Anh còn muốn kiếp sau, kiếp sau sau nữa, anh cũng chỉ yêu một mình em. Sau này, cho dù chúng ta có mấy đứa con, anh cũng sẽ luôn đặt em ở vị trí hàng đầu. Nếu là con gái, anh sẽ nói với nó không thể tranh đoạt đồ dùng với mẹ nó, có váy đẹp cũng phải nhường mẹ trước. Nếu là con trai, anh sẽ dạy nó cách bảo vệ mẹ nó, kiếm tiền nuôi mẹ nọ, mang đồ ăn ngon tới cho mẹ nó, mua váy đẹp…”
“Mục Mục…”
“Hả?”
“Em yêu anh, cũng cảm ơn anh, vì đã chiều chuộng em như vậy.”
Vì đã từng đánh mất nên khi lấy lại được, cô sẽ càng trân trọng nó hơn.
Bởi vì yêu, cho nên được chiều chuộng. Bởi vì được chiều chuộng, cho nên càng yêu hơn.
Khóe miệng anh nở nụ cười, đôi mắt nhìn cô sáng ngời như tấm gương, đáy mắt long lanh như ánh sao trời.
“Ừ! Anh cũng yêu em, đồ ngốc ạ.”
(Hoàn văn).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.