"Gần đây có phải hay không quá bận rộn, nhìn sắc mặt con hơi kém." Trên bàn cơm, mẹ Ngôn lo lắng khi nhìn thấy quầng thâm mắt của Ngôn Bỉnh Sơ, gắp vào chén những món anh yêu thích.
"Cũng ổn ạ, chắc là không nghỉ ngơi tốt." Ngôn Bỉnh Sơ nói.
"Chút nữa đi lấy một ít trà an thần, làm việc và nghỉ ngơi phải theo quy luật, đừng thức đêm hoài." Ba Ngôn đeo một cặp kính, mặc một chiếc áo kiểu Trung Quốc màu xanh nhạt, phong thần tuấn lãng, ôn tồn lễ độ.
Nhìn là biết Ngôn Bỉnh Sơ di truyền từ ai.
"Trà là ba tự tay làm ạ?" Ngôn Bỉnh Sơ hỏi.
"Ừ, khoảng thời gian trước rảnh rỗi nên làm một ít." Trên mặt ba Ngôn lộ ra một chút kiêu ngạo, nhìn vào có một ít tính trẻ con.
Ba của Ngôn Bỉnh Sơ Ngôn Tâm Đào là một bác sĩ trung y đức cao vọng trọng, nhà nhà đều biết đến, trước kia còn đến khám bệnh tại nhà, chẳng qua hiện nay lớn tuổi rồi nên ông làm giáo sư bác sĩ tại một trường cao đẳng trọng điểm. Trái lại thì mẹ của Ngôn Bỉnh Sơ Diệp Lan tóc vén lên cao, tỏa ra hơi thở giỏi giang linh hoạt, vừa nhìn là biết đã từng là nữ cường nhân.
"Con trai à, năm nay mẹ sẽ về hưu." Lúc Diệp Lan nói những lời này, còn cùng ba Ngôn lén lút nháy mắt một cái, "Con có suy xét qua việc cho mẹ một chút chuyện để làm không."
Ngôn Bỉnh Sơ trong lòng cười thầm, biết là mẫu thân đại nhân muốn nói điều gì, nhưng anh muốn nói theo lời của bà, "Mẹ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-theo-anh-ve-nha-duoc-khong/90544/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.