Lương Bình vẫn nhìn chăm chú vào Vũ Tuệ thật lâu.
Từ ngày Vũ Tuệ chuyển vào trường, hắn vẫn luôn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhìn cô ngồi ở hàng ghế đầu tiên cạnh cửa sổ, nhìn gió thổi qua mái tóc đen dài, hơi xoăn của cô, ngắm cô lười biếng chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ánh mắt mông lung dưới làn tóc mái phất phơ, tựa như không đặt bất kỳ điều gì vào trong mắt, để tâm trí tự do đi đến một không gian, thời gian khác mà người ta không thể tưởng tượng được, hắn còn ngắm nhìn cả nụ cười rực rỡ của cô, nhìn khí chất tươi mát và tự nhiên mà chỉ cô mới có.
Hắn không thể khống chế được bản thân, cứ như vậy mà bị những điều ấy hấp dẫn, sau đó bắt đầu theo dõi Vũ Tuệ giống một tên biến thái.
Sau mỗi giờ lên lớp, hắn đều lặng yên chờ đợi Vũ Tuệ kết thúc hoạt động ở câu lạc bộ, ở xa xa lẳng lặng theo cô về nhà, dưới ánh hoàng hôn màu cam, im lặng mà dõi theo cô, theo cô lên xe điện ngầm, qua ba cái trạm, rồi cùng xuống xe, Vũ Tuệ sẽ rẽ vào một cửa hàng bánh ngọt bên ngoài nhà ga mua một ít bánh đậu đỏ nóng hầm hập mới ra lò, rồi mới một lần nữa lên xe điện, ngồi thêm hai trạm nữa trở về nhà.
Nhà Vũ Tuệ là một tòa nhà hai tầng kiểu Tây, trang hoàng tươi mát, ở nhà có nuôi một con mèo Ragdoll, con mèo kia, ngày nào cũng ra đón Vũ Tuệ mỗi khi cô mở cửa, quấn quanh chân cô làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-se-khong-yeu-anh/229503/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.