Cô không muốn nói dối Lương Bình.
Vũ Tuệ nắm chặt dao trên tay, đang muốn đâm vào bụng Bác Văn, đột nhiên nghe được hắn ta vui mừng hô lên một tiếng: “Chú Thu Sơn!”
Quả nhiên là lão ta! Trong mắt Vũ Tuệ chợt lóe lên sự tàn khốc, đột nhiên đứng lên, một tay đè lấy vai Bác Văn, nhanh chóng hướng dao nhắm tới bụng hắn ta, nhưng mũi dao vừa tới bụng đã bị giữ chặt, Bác Văn cúi đầu xuống, nhìn thấy con dao thiếu chút nữa đã đâm xuyên bụng mình, sợ tới mức lăn từ trên giường xuống.
“Cô gái nhỏ, không ai dạy cháu, không thể đâm dao nhỏ về phía người khác sao? Rất nguy hiểm.” Thanh âm hồn hậu của Thu Sơn vang lên đỉnh đầu cô. Ngay sau đó hắn nói với Bác Văn: “ Đi mau!”
Bác Văn sợ tè ra quần vội chạy ra ngoài, cùng lúc đó, hai bảo tiêu ngoài cửa kịp phản ứng lại, lập tức vào phòng cứu cô chủ của bọn họ, Vũ Tuệ cũng nhân cơ hội tránh khỏi tay Thu Sơn.
“ Ngăn người này lại!” Vũ Tuệ lưu lại một câu như vậy liền đuổi theo Bác Văn ra ngoài. Thầy Thu Sơn bị hai quân nhân xuất ngũ ngăn ở phòng bệnh, hai người này đều được đào tạo bài bản, mặc dù Thu Sơn đến từ tương lai, trong cơ thể có gen mạnh hơn người quá khứ nhiều nhưng cũng không có biện pháp thoát khỏi hai người này ngay lập tức.
Bác Văn mới tỉnh, mấy tháng nằm trên giường, vừa mới xuống đất đã vội chạy, hơn nữa tâm lý lại sợ hãi, hắn ta nghiêng ngã, lảo đảo bỏ trốn, hành lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-se-khong-yeu-anh/1033942/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.