Vũ Tuệ cảm thấy vô cùng bối rối, chuyện này so với chuyện máy móc của cô gặp trục trặc nên xuất hiện ở khoảng thời gian nhầm lẫn này làm cho việc tìm kiếm cái mục tiêu kia chỉ đành dựa vào sự chờ đời và may mắn cùng với chuyện mà cô không thể trở về thế giới tương lai đúng là làm cô bối rối hơn nhiều.
Ở kia chính là người giám hộ tạm thời của cô…. Không, từ ngữ dùng như vậy có chút không trịnh trọng, không bằng dùng từ “ chủ nhân” nghe thích hợp hơn chút.
Chủ nhân của cô, giáo sư Lương Bình, là một người đàn ông ngây thơ đến mức làm người ta muốn khi dễ, hắn tựa hồ cho rằng cô là một thiên sứ, nghĩ cô là một cô nhóc thuần khiết như một trang giấy trắng.
Nhưng thực tế hắn vô cùng am hiểu ngụy trang, ngay từ đầu quả thật cô đã cho rằng hắn đích thực là một khối băng, nhưng dần dần cô phát hiện- mỗi lần hắn nhìn vào mắt cô, cứ ngỡ che dấu tốt vô cùng, nhưng vẫn không ngăn được chút trìu mến toát ra, hắn luôn chăm chú nhìn cô, cái nhìn nóng rực và chuyên chú, tựa như cô là một quyển sách dày bất tận, có mênh mông tình tiết bên trong, làm cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy thích thú.
Chủ nhân của cô là một người đàn ông thú vị, là người có khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ nhất mà cô từng gặp, rõ ràng đồng tử đã vì tính dục mà phóng đại*, lại vẫn có thể duy trì bộ dáng lãnh đạm như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-se-khong-yeu-anh/1033915/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.