Chương trước
Chương sau
Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Lúc buổi công chiếu “Ngọn Núi Mộng Mơ” kết thúc là chạng vạng tối, người hâm mộ của Dụ Dao đang cần cù chăm chỉ chuẩn bị hình ảnh video bài viết tuyên truyền, chờ đợi một đợt sóng bài viết bôi đen lớn tất nhiên sẽ đến.
Không có cách nào, hiện tại Dụ Dao càng ngày càng đắt show, nhiều đối thủ đều xem cô là cái đinh trong mắt như vậy, đến gây ngột ngạt trong khoảng thời gian quan trọng quả thật là quá bình thường.
Dù sao Dụ Dao cũng từng bị Dung nhị thiếu phong sát, đừng quan tâm phong sát này là thật hay giả, bôi đen cô gần như đã trở thành thao tác quen thuộc ở trong giới, cho dù Dụ Dao có tính tình mạnh mẽ, không dễ chọc nhưng cô lại không thể thật sự đi điều tra từng người một, người có thể ra tay với cô, sau lưng đều có chút chỗ dựa và gia thế.
Một đám tài khoản marketing sớm bị mua quả thật cũng đã sớm chuẩn bị xong một đống bài viết tiêu cực và trào phúng mắng chửi, chỉ đợi thời gian vừa đến là lập tức đưa Dụ Dao lên top tìm kiếm.
Trước lúc thời gian đã định sắp đến, một chủ blog về phim ảnh có triệu người hâm mộ từ trước đến nay lấy việc công kϊƈɦ Dụ Dao làm trọng điểm, không hề có báo trước mà đăng lên biểu cảm quỳ xuống khóc rống.
Tinh thần người hâm mộ của Dụ Dao bị kéo căng, giây phút họ cho rằng đối phương sẽ làm chuyện lớn thì vị chủ blog này giống như bị trúng tà, tiếp tục chính thức xin lỗi Dụ Dao, thậm chí là ở cửa rạp phim nhốn nháo hoảng loạn mà tự quay một đoạn video xin lỗi khóc sướt mướt.
Cả internet bị một loạt hành động này làm cho kinh ngạc, mấy giây sau, người vạch trần đầu tiên xuất hiện: “Có lẽ tôi còn đang mộng du, cần gấp một máy hô hấp để thở oxi, ai dám tin, Dung Dã chính là bạn trai cũ cún con của Dụ Dao.”
Gần như là cùng lúc, lại có người thứ hai lên tiếng: “Dung Dã là bạn trai hiện tại của Dụ Dao, ồ ngại quá, viết nhầm, Dụ Dao vẫn chưa cho anh ta danh phận, đúng, bạn không nhìn nhầm đâu, bạn không nhìn nhầm!! Dung nhị thiếu thế mà lại con mẹ nó là bạn trai dự bị!!”
Đám người đối thủ mắng to đoàn đội của Dụ Dao bị điên rồi, vì bộ phim mà không cần mạng, dám lấy Dung Dã ra tạo chủ đề, còn không biết xấu hổ mà thuê người tung tin giả buồn cười này, cái gì mà bạn trai cũ bạn trai hiện tại, ngay cả lời nói cũng không đồng nhất.
Không có ai cho là thật, cho nên thời gian vừa đến, tài liệu bôi đen đã hẹn trước vẫn một mạch chất đống leo lên top tìm kiếm, tất cả đều có tên của Dụ Dao ở phía sau.
Nhưng chỉ mấy phút trôi qua, mấy tấm ảnh hiện trường bị chụp run tay liền nhảy vào tầm mắt công chúng, chứng minh cho những lời vạch trần kia nhưng vẫn bị chế giễu là chuyện không có thật.
Lúc này, tài khoản truyền thông chính thức đầu tiên chiếm được tiên cơ tuyệt hảo, tiên phong công khai nhóm ảnh chụp hiện trường HD đầu tiên được chế tạo một cách gấp gáp, chỉ sợ có người không thấy rõ, họ còn chu đáo bổ sung thêm video quay chính diện với âm thanh cực kỳ rõ ràng.
Hoàn toàn không kịp viết thêm chữ gì, chỉ có mấy chục dấu chấm than to hiện đầy.
Cả internet đình trệ, sau đó là toàn bộ bùng nổ một cách long trời lở đất.
Các nền tảng internet lớn bị từ khóa của hai người Dung Dã và Dụ Dao thống trị.
Sau một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, các tài khoản hôm nay che giấu lương tâm đăng bài bôi đen Dụ Dao, có một người thì tính một người, danh sách được liệt kê tràn đầy hai tấm hình, bị Dung Dã tận diệt, trực tiếp do phòng pháp lý tổng bộ tập đoàn ra mặt, chính thức đưa văn kiện của luật sư.
Dụ Dao đã sớm rời khỏi rạp phim, cô ngồi trong xe, vừa lướt điện thoại vừa bất đắc dĩ nhìn người nào đó bên cạnh: “Anh để bộ phận pháp lý của tập đoàn ra mặt có phải là quá hưng sư động chúng* rồi không, trêи tường nhà của em hiện tại đều là tin xin lỗi và video sám hối khóc ròng.
*Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.
Dung Dã đã được cô dắt tay liền được voi đòi tiên mà không buông ra, lòng bàn tay cố gắng siết lại vuốt ve cô: “Đừng xem mấy cái đó, không đáng để em phí sức lực, nhìn anh nhiều thêm một chút.”
Có chỗ nào hưng sư động chúng, còn kém xa, anh làm thế nào cũng không đền bù đủ, Dao Dao đã bị nói xấu và chịu uất ức vì anh trong khoảng thời gian lâu như vậy.
Dụ Dao nhìn vẻ mặt Dung Dã, biết tên điên lại ôm hết trách nhiệm lên người mình, bất kể là chuyện ác do ai làm, chỉ cần dính đến cô, anh không bảo vệ chu toàn thì anh đều quy kết tất cả là lỗi của anh.
Cô không muốn để Dung Dã chìm trong đề tài này, cô chuyển sang nhướng mày trêu đùa anh: “Em không có hứng thú gì với chuyện này, điều thú vị chân chính là ---”
Cô lắc lư màn hình điện thoại cho anh xem: “Anh xem nè, CP Bạch Ngọc và CP Vinh Dự đang thương lượng sát nhập siêu thoại, nhưng vẫn có không ít người phản đối, ầm ĩ túi bụi, đánh chết cũng không chịu tin anh thật sự là Nặc Nặc.”
Hai loại tính tình khí chất này thật sự tương phản quá lớn mới dẫn đến việc trong thời gian dài như vậy, cho dù Dung Dã thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt công chúng, thân hình hình dáng sáng trưng bày ở trong ống kính thì cũng có rất ít người suy nghĩ, người mặc âu phục mang giày da, lạnh lùng bễ nghễ kia sẽ là cún con Nặc Nặc bên cạnh Dụ Dao.
Những người yêu Nặc nặc, không dám chấp nhận thân phận thật sự của thiên sứ thuần trắng kia lại là Dung nhị thiếu với tiếng ác đồn xa.
Người bái phục Dung Dã cũng nhất thời khó mà tiêu hóa được việc anh thế mà đã từng là cún con ngoan ngoãn dịu dàng biết điều như vậy.
Đôi đồng tử của Dung Dã sâu thẳm u tối, tập trung nhìn Dụ Dao chăm chú, anh hỏi cô: “Em thì sao, em hướng về ai, thiên vị người nào?”
Dụ Dao nghe anh hỏi như vậy thì không khỏi nghiến răng.
Đến bây giờ còn phân biệt rõ ràng như thế! Vẫn còn đặt mình và Nặc Nặc ở thế đối lập!
Anh vẫn đang bướng bỉnh cảm thấy, cún con mà cô yêu thích cùng với anh nguyên bản cách nhau muôn sông nghìn núi không vượt qua được, cô có yêu hơn nữa thì anh cũng cảm thấy chỉ có thể đạt được một nửa bị chia cắt ra.
Dụ Dao trở tay nắm chặt lấy Dung Dã, trừng phạt mà siết chặt xương ngón tay anh: “Đừng hỏi em, khi nào anh có thể nghĩ ra được đáp án của vấn đề này thì chứng tỏ anh đã học được cách yêu bản thân, đến lúc đó, em có thể quay về làm bạn gái của anh.”

Trận ồn ào náo động này mất hai ngày mới miễn cưỡng bắt đầu lắng đọng, trọng điểm lại dần dần tập trung trêи câu nói “Sau này nơi cô ấy xuất hiện sẽ có tôi” của Dung Dã.
Một đám người hóng hớt nhao nhao đặt cược rời tay*, cược rằng Dung Dã chỉ tùy tiện nói thôi, không thể nào làm được.
*Như kiểu khi đánh bài, muốn chọn một lá bài nào đó thì phải bỏ tay ra để khỏi tiếc nuối, không được đổi lại.
Với sự bận bịu của anh thì anh nào có tâm tư sức lực để mỗi ngày ở bên cạnh Dụ Dao.
Thế nhưng hiện thực chính là vả mặt như vậy.
Dụ Dao tiến vào thời kỳ tuyên truyền phim dày đặc, mỗi tuần có ít nhất hai ba buổi tuyên truyền ở mỗi thành phố, cơ bản là đều ăn ở trêи máy bay và rạp chiếu phim.
Hành trình rườm rà căng thẳng như vậy, chỉ cần Dụ Dao tiến vào ống kính thì bên cạnh chính là trợ lý với giá trị bản thân kinh người đi theo bên cạnh cô.
Người thì vẫn là người của trước kia.
Còn đội mũ đeo khẩu trang, sẽ không tùy tiện để lộ khuôn mặt ra cho người ta chụp, hình tượng hoàn toàn không khác biệt.
Nhưng khí chất thì khác nhau một trời một vực, anh chỉ cần đứng ở đó, trông giữ ở nơi không cách Dụ Dao quá một mét, xung quanh liền như bị hút chân không, không còn chỗ trống cho những người khác tồn tại.
Các trạm tỷ* khác có lẽ là chụp thuê, chụp người khác thì hận không thể đứng càng gần càng tốt, trạm tỷ của đôi này thì đúng lúc ngược lại.
*Trạm tỷ (站姐) ý chỉ những người hâm mộ chuyên dùng những máy ảnh thuộc loại cao cấp để chụp thần tượng hoặc là trang mạng được họ đăng tải những hình ảnh và thông tin liên quan đến thần tượng.
Một đám người chỉ có thể đuổi theo từ xa, Dung Dã hơi giương mắt là bọn họ chỉnh tề như một mà ngồi xổm xuống dưới chân tường, Dung Dã quay người lại, một đám người sợ tới mức lại co đầu vào giống như đà điểu, chỉ muốn tự chuẩn bị một cái lỗ để trốn vào đó.
Mặc dù rất sợ, cách khá xa nhưng ống kính rất dài, có thể chụp được rõ ràng, ghi chép một cách chân thực về kiếp sống trợ lý riêng được huấn luyện nghiêm chỉnh của Dung nhị thiếu.
Dụ Dao tùy ý vươn tay ra, Dung Dã liền tự động vặn bình giữ nhiệt, bên trong đó là trà hoa quả đã được pha sẵn, tỏa lên hơi nóng, nhiệt độ vừa vặn, môi đỏ của cô nhấp một cái, kính một lớp vệt nước hơi mỏng, bàn tay trắng nhạt như ngọc của người kia liền kịp thời duỗi ra, lau sạch cho cô.
Dụ Dao hơi rùng mình một cái, áo khoác dính đầy nhiệt độ cơ thể của anh liền lập tức khoác lên, Dung Dã dùng một tay vén tóc dài của cô lên, một cái tay khác nắm lấy vạt áo khoác, bọc cô ở bên trong đó rồi kéo đến trước mặt mình một cái, cẩn thận ôm lấy.
Cô ở trêи sân khấu, anh ở dưới sân khấu.
Cô ở trung tâm được vây quanh, anh ở trong một góc yên tĩnh nhất.
Dung Dã rất ít nói chuyện, luôn im lặng đứng trong bóng tối, bất kể hiện trường hỗn loạn cỡ nào, bóng người lộn xộn thế nào, anh cũng đứng sừng sững ở nơi mà Dụ Dao có thể nhìn thấy.
Mỗi lần Dụ Dao vừa đưa ánh mắt qua, dù chỉ là chớp mắt nhẹ nhàng, anh cũng sẽ thỏa mãn mà cong mắt lên.
Đám người hóng hớt không chịu được, kêu khóc kϊƈɦ thích nặng quá đi.
Dung Dã anh có thể có nhận biết đúng đắn đối với thân phận của mình hay không!
Anh không phải là Nặc Nặc, ở trước mặt Dụ Dao anh có thể có chút giá trị được không! Chỉ một chút thôI!
Buổi công chiếu cuối cùng của Dụ Dao, Dung Dã hoàn toàn trông giữ như trước đây, trước khi mở màn, anh dựa vào trêи ghế trong phòng hóa trang ở hậu trường, bên cạnh có mấy người đàn ông ngoan ngoãn đứng đó, chờ anh ký tên.
Anh cúi đầu liếc nhìn văn kiện, thỉnh thoảng viết lách vẽ vời, Dụ Dao ngồi bên cạnh anh chờ ra sân, trêи mặt bàn bày mấy cái chén nhỏ, đựng quả hạnh đặc sản ở địa phương, chỉ lớn bằng cái móng tay.
Cắn vào quả hạnh vang lên tiếng trong trẻo, Dụ Dao rất thích ăn, lúc cô chuẩn bị đứng dậy tìm thùng rác để nhả hạt, bàn tay trái của người đàn ông đột nhiên đưa qua, trực tiếp đặt bên môi cô.
Anh thậm chí còn không nâng đầu lên, ánh mắt dừng trêи số liệu văn bản đầy giấy và ký hiệu hóa học phức tạp, tay phải vẫn gầy gò có lực, cầm bút như cầm dao, nhưng tay trái đã đưa lên, nhẹ nhàng tiếp được hạt quả hạnh nho nhỏ từ môi Dụ Dao rơi xuống.
Cảm nhận được một vật nóng ướt, anh mới nâng tầm mắt lên, trong đôi mắt đen là sóng nước lấp loáng, anh cười nhìn cô: “Ngọt, ăn thêm mấy quả nữa.”
Dụ Dao sững sờ nhìn Dung Dã, cô bị trêu chọc đến mức run sợ, cô đã ăn sáu bảy quả, hạt quả hạnh đã tích một chồng nhỏ trong lòng bàn tay anh, sau đó cô tới gần, hôn ngón tay anh một cái.
Anh có nhớ không, lúc anh là Nặc Nặc, anh cũng từng làm như vậy.
Cảm nhận được nụ hôn, Dung Dã dừng lại, bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh hừng hực.
Lông mi Dụ Dao run lên, đúng lúc Tống Lam đến gọi cô, cô căng yết hầu mà đứng dậy, nhanh chóng chạy về phía Tống Lam.
Tống Lam vốn muốn nói chuyện công việc với cô, vừa thấy cảnh tượng này, cô ấy phức tạp mà thấp giọng cảm khái: “Cả đoàn phim có nhiều người như vậy, phàm là người quen biết hai người tụi em cho tới hôm nay cũng không thể thích ứng được việc Dung Dã và Nặc Nặc là cùng một người, sự khác biệt quả hai người thực sự quá lớn, rốt cuộc là em làm sao mà quen được vậy?”

Nói đến đây, cô ấy không khỏi cảm thấy cực kỳ hứng thú, truy hỏi Dụ Dao: “Em thật sự có thể phân biệt rõ người em yêu là ai sao? Hoặc là nói, lúc đầu người em yêu chính là Nặc Nặc, sao có thể chấp nhận việc anh ta biến thành một người khác hoàn toàn? Chưa từng thấy mất mát tiếc nuối sao?”
Hai người dần dần đi vào nơi náo nhiệt, không chú ý tới sau lưng có một bóng dáng không xa không gần đuổi theo.
Sau khi nghe thấy câu hỏi này, bước chân của Dung Dã rõ ràng dừng lại, đốt ngón tay không tiếng động mà hiện lên một chút màu xanh trắng sắc bén.
Đây cũng là điều anh muốn hỏi, nhưng chưa bao giờ dám hỏi ra thành lời.
Cô thật sự chưa từng… giãy giụa do dự, muốn từ bỏ anh sao?
Có phải cô đã từng tức giận oán hận, Nặc Nặc sạch sẽ dịu dàng như vậy, làm sao lại là người như Dung Dã.
Dung Dã dừng lại ở đó, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bóng lưng của Dụ Dao, cổ chân như bị buộc sắt đá, không thể bước về phía trước được nữa, nhưng Dụ Da cũng dừng lại, không đi tiếp mà nghiêng đầu nhìn Tống Lam.
Giọng nói của cô trút bỏ sự lạnh lùng thường ngày, không tự chủ được mà trở nên mềm mại, cô vểnh môi lên hỏi lại: “Tại sao em phải nhìn Nặc Nặc và Dung Dã thành hai người?”
Tống Lam liền ngẩn ra: “Nhưng anh ta quả thực ---”
Ánh sáng nơi đáy mắt của Dụ Dao đang yên tĩnh cuồn cuộn: “Anh ấy chưa bao giờ thay đổi, Nặc Nặc chính là Dung Dã, Dung Dã lớn lên trong loại hoàn cảnh đó, không thể không âm u lạnh lùng nhưng năm đó khi còn bé gặp mặt em, anh ấy đã vụng trộm giữ lại một bản thân anh ấy chân chính.”
Không chỉ Tống Lam sửng sốt mà ở sau lưng cách vài mét, Dung Dã nghe được câu này cũng đã mất đi năng lực phản ứng, bình tĩnh nhìn cô.
“Đó mới là bản tính của anh ấy, sạch sẽ, thuần khiết chân thành, muốn chạy đến bên cạnh em, tốt với em, bảo vệ em, cho em mọi thứ anh ấy có, muốn nhận được sự quan tâm và tình cảm của em, sợ mất đi, dù cho làm một con thú nhỏ, một chú cún con, anh ấy cũng cảm thấy hạnh phúc.”
“Anh ấy trăm cay nghìn đắng lớn lên, vẫn luôn không từ bỏ ý muốn lúc đầu này, cho dù đè nén sâu hơn nữa, không thể lộ ra ánh sáng nữa, có thể là cả đời cũng không có cơ hội biểu lộ nhưng từ đầu đến cuối đều được anh ấy cố hết sức giữ lấy.”
“Anh ấy nhiều góc cạnh và gai nhọn, giương cung bạt kiếm như vậy là đối với bên ngoài, cũng là đối với chính mình, duy chỉ có bảo vệ một anh ấy không bị vấy bẩn là giữ lại cho em.”
Dụ Dao nhìn qua một nơi nào đó trong hư không, giống như là nhìn thấy một Nặc Nặc vô hình, từ một đứa bé nho nhỏ, theo Dung Dã giãy giụa đau khổ cùng nhau chậm rãi cao lớn trưởng thành.
Trêи mi mắt cô có chút hơi nóng, cô thở dốc một cái nói: “Là bởi vì em, Nặc Nặc mới được anh ấy nuôi dưỡng ra, em làm sao có thể chia ra mà nhìn được? Anh ấy thích ghen, vậy thì em không nhắc đến Nặc Nặc một câu nào, bởi vì trong lòng em rất rõ ràng, Nặc Nặc chưa bao giờ rời đi, anh ấy vẫn luôn ở đó, anh ấy chính là bản thân Dung Dã.”
Dung Dã không nhớ rõ mình đã đứng bao lâu, đám người từ rộn ràng đến lẻ tẻ, ánh đèn xung quanh dường như đã chuyển mấy vòng, cũng dường như chỉ qua mấy giây, nhưng cũng như một lần nữa làm cuộc đời tán loạn của anh tụ hợp lại.
Trong tai là tiếng tim đập đinh tai nhức óc.
Mảng màu trắng tinh bị anh đè chặt lấy dịu dàng xâm nhập vào màu đỏ sẫm đậm đặc, giao hòa dây dưa, mang theo sự trấn an và quý trọng, cọ rửa làm anh trở nên mềm mại, nhuộm thành một gốc mầm non trêи cây đào cũ xưa kia.
Dung Dã rất muốn cười một cái, đáy mắt lại bị màu máu lấp đầy.
Anh cúi đầu nhìn tay mình, nó từng cầm vũ khí, cũng từng cầm bút chì được Dao Dao dạy viết từng nét chữ.
Khi còn bé anh không có tuổi thơ, Dao Dao đã là chùm tia sáng để anh tồn tại sống tiếp.
Sau khi lớn lên, trải qua nhiều sự tra tấn đau khổ như vậy, anh mất đi tất cả, lưu lạc đến bên cạnh cô, mà cô nghiêm túc, bổ sung đầy đủ một cuộc đời bắt đầu lại từ đầu cho anh.
Nặc Nặc là anh, ở ngay trong thân thể và trong đầu anh, chưa từng phai nhạt đi.
Dung Dã cuối cùng cũng bắt được bàn tay đang kiên nhẫn duỗi về phía anh của Nặc Nặc, anh bằng lòng hòa giải với thế giới này, cũng hòa vào với chính mình.
Dụ Dao đã đi rất xa, sắp đi vào khu làm việc, đột nhiên cô nghe thấy phía sau có người gọi cô.
Không hiểu sao trái tim cô lại kịch liệt nhảy lên một cái, cô không nhịn được mà nắm chặt tay, quay đầu lại.
Dung Dã đứng trong quang ảnh hỗn loạn, chiếc đèn ấm áp trêи khu làm việc dịu dàng chiếu vào, choàng lên cho anh ánh sáng rực rỡ.
Xung quanh không có người khác, chỉ có anh.
Anh đứng trong mảng ánh sáng này cười với cô, con ngươi màu lưu ly sáng long lanh, thuần khiết hoàn mỹ, giống như dáng vẻ cuối cùng của Nặc Nặc trước khi chia tay.
“Dao Dao, Nặc Nặc của em quay về rồi.”
Dung Dã khẽ nói.
“Anh rất nhớ em, em nhớ anh không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.