Editor: Ê Đê Ban Mê Reup: Mèo Tai Cụp Làm một chú chó tinh giống đực trưởng thành, Nặc Nặc biết dưới eo, trêи bắp đùi là vị trí riêng tư quan trọng, cũng từng học trêи TV, dưới tình huống tắm xong chỉ có một chiếc khăn tắm thì phải vây quanh nơi đó che chắn kín kỹ, tuyệt đối không thể cho người khác nhìn. Nhưng tất cả nguyên tắc đều không thành lập khi ở trước mặt Dụ Dao. Anh không có bí mật với Dao Dao, Dao Dao muốn nhìn anh một chút mà thôi, đương nhiên là không giữ lại chút nào mà hoàn toàn rộng mở vì cô, giống như những con chó con mèo không hóa thành người, lật phần bụng nhỏ yếu ớt nhất cho chủ nhân vuốt ve. Bình thường Dao Dao luôn giữ một khoảng cách với anh, thật không dễ gì cô mới chủ động nói ra, anh chỉ muốn nói với Dao Dao, không chỉ là nhìn, anh còn ngóng nhìn Dao Dao có thể nguyện ý thỏa thích vuốt ve và sử dụng thân thể của anh. Bản thân anh chính là vật sở hữu của một mình cô. Trong khoảnh khắc Dụ Dao bị động mở khăn tắm ra, cô liền muốn bể cả mạch máu. Cô không có chút chuẩn bị nào, phản ứng không thể theo kịp ngay lập tức, chỉ cảm thấy mỗi một giây đều bị kéo dài, hành động cô tự tay xâm phạm đến Nặc Nặc bị thả chậm vô hạn, mỗi một khớp nối đều đang vang tiếng răng rắc, thần kinh kéo căng đến cực hạn, “Tách” một tiếng đứt gãy. Khăn tắm ở trong tay cô tản ra, có thứ gì đó xâm nhập vào tầm mắt của cô. Cô chỉ lên trời thề cô không muốn nhìn, nhưng đôi mắt rõ ràng là có suy nghĩ riêng, bị sắc đẹp dụ dỗ, tự động di chuyển xuống thuận theo vân da mịn màng của anh. Bóng râm nhàn nhạt, đường nét hình dáng… trong khoảnh khắc sắp không thể vãn hồi, Dụ Dao không biết mình lấy đâu ra sự nhanh nhẹn, hai tay cứng nhắc bất ngờ giao lại, dùng tốc độ nhanh nhất một lần nữa kéo lên chiếc khăn tắm đã cởi bỏ, dùng sức buộc lại bên hông anh, ôm hận mà thắt thành hai cái nút chết, ngón tay còn đang phát run rất nhỏ. Chậm thêm một chút nữa là nhìn thấy hết Nặc Nặc rồi. “Cún con Nặc…” Dụ Dao thở khó khăn, ngước mắt mạnh mẽ trừng mắt nhìn về phía anh: “Anh làm gì vậy!” Eo của Nặc Nặc bị cô siết đến rất đau, anh không hiểu được sự thô bạo của cô nên có chút tủi thân mà mím khóe môi, ngoan ngoãn ngơ ngác hỏi: “Dao Dao nói muốn nhìn tôi, làm sao lại đổi ý rồi.” Anh nghĩ tới nghĩ lui, là anh không đủ đẹp. Ánh nước sinh động trong mắt Nặc Nặc trở nên ảm đạm, anh mất mát rũ thấp đầu xuống, tóc ngắn ướt sũng có chút loạn, anh nhẹ giọng lên án: “Dao Dao không thích, là chê chỗ này của tôi xấu sao.” Những từ ngữ như lang như hổ đòi mạng được nói ra từ trong đôi môi mỏng của anh, khiến Dụ Dao hoảng hốt cảm thấy cô đã phạm lỗi sai tày trời. Rõ ràng là cô muốn nói đùa, trêu chọc Nặc Nặc một câu. Làm sao lại biến thành bị trêu ngược lại một cách trong sáng ngây thơ, làm cho cô khó mà chống đỡ?! Hiện tại mắt cún con ẩm ướt đo đỏ, đẹp đẽ đến mức làm cho người ta đau lòng, cũng bởi vì… cô chê phần bên dưới lớp khăn tắm của anh xấu. … Nhưng mà cũng không xấu, thoáng nhìn qua trong một lúc ngắn ngủi, cô cũng không có can đảm nhìn nhiều nhưng trong một giây hoảng hốt đó, cô đã liếc nhìn thấy một cái bóng cực kỳ khả quan. Điều may mắn chính là… nó hẳn là đang nằm ngoan ngoãn, Nặc Nặc vẫn là con trai trong trắng nhất của cô, đối với cô cũng không có ɖu͙ƈ vọng trần tục kia. Mẹ nó, cô đang suy nghĩ gì vậy! Việc giáo ɖu͙ƈ giới tính là vô cùng cấp bách! Dụ Dao đè lại lỗ tai nóng phỏng tay, hít một hơi thật sâu rồi liên tục lùi lại hai bước: “Sao có thể tùy tiện cho người khác nhìn chỗ đó được!” Nặc Nặc nắm lấy mép khăn tắm, buồn bã nói: “Không tùy tiện, Dao Dao không phải là người khác, tôi chỉ cho em nhìn.” “Như vậy cũng không được.” Dụ Dao vơ vét lấy từ ngữ, quyết định đây là vấn đề nghiêm trọng, vẫn là dùng việc dọa dẫm làm chủ trước: “Nếu như chỗ đó của cún đực không nghe lời mà lộ ra ngoài thì sẽ bị chủ nhân mang đi triệt sản.” “Triệt sản hiểu không?” Cô đứng ngược ánh sáng, dùng kỹ thuật diễn xuất hung ác huơ tay một cái: “Con dao nhỏ, xoèn xoẹt.” Kết thúc việc giáo ɖu͙ƈ đáng sợ, đối diện với ánh mắt bi thương của Nặc Nặc, Dụ Dao vùng vẫy mấy giây rồi vẫn do dự mà nói ra: “... Được rồi, không xấu, chỗ nào của Nặc Nặc cũng đẹp, chỉ là không được cho tôi nhìn nữa.” Nặc Nặc mơ hồ đồng ý, anh đến gần dùng mái tóc đầy hơi nước cọ cọ vào cô. Dụ Dao xoay mặt sang hướng mà anh không chú ý đến được, khó nhịn mà nhắm hai mắt, trong tai là tiếng tim đập mạnh mẽ không ngừng va đập. Khó quá đi… Nuôi con khó, nuôi một đứa con trưởng thành ngon miệng, hoạt sắc sinh hương càng khó hơn. Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, không phải là cô luôn giữ tình cảm lạnh nhạt, thiếu thốn ham muốn sao, đối với nhiều người ở bên cạnh lúc trước như vậy đều không có cách nào sinh ra hứng thú được, làm sao vừa đối mặt với sự trêu chọc trong vô thức của Nặc Nặc, cô liền nhiều lần rối loạn. Chẳng lẽ là lúc trước chưa gặp đúng kiểu, chỉ có như Nặc Nặc mới hợp gu của cô? Dụ Dao ngăn chặn sự xao động. Ôm mà thôi, hôn tai mà thôi, ngoài ý muốn nhìn thấy thân thể của anh mà thôi. Đều là sự thân mật ngây thơ của Nặc Nặc, cũng không tồn tại bất cứ sự lưu luyến mờ ám gì. Cô chỉ cần tỉnh táo, không chủ động, có thể bảo ngừng thì sẽ không xảy ra chuyện gì. Dụ Dao cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Nặc Nặc dựa sát tới, bỏ qua cảm giác sa sút nhàn nhạt nơi bí ẩn nhất nơi đáy lòng mình, chẳng biết lúc nào đã bắt đầu quanh quẩn. Nhìn chằm chằm Nặc Nặc lau khô thân thể thay quần áo, lại xác nhận lại với đạo diễn không cần quay bổ sung, Dụ Dao mới có thời gian lấy điện thoại ra, xem xem rốt cuộc lại xảy ra chuyện hiếm thấy gì. Từ trong lời nói của Lục Ngạn Thời, cô đoán là chuyện ngày đó Tiểu Lục tổng lái xe sang đến phim trường bị tuôn ra ngoài rồi, không được tính là quá bất ngờ, cô cũng không quan tâm, nhưng chờ làm mới giao diện điện thoại thì tin tức nhảy ra là tiêu đề “Dụ Dao mang theo cún con nam sủng cùng đến phim trường, sớm chiều ở chung, quan hệ thân mật”, sắc mặt cô không có cách nào bình tĩnh được nữa. Ở nơi có người như phim trường, cô vẫn luôn dạy Nặc Nặc chú ý đến lời nói và hành động, Nặc Nặc cũng rất ngoan, xưa nay sẽ không khiến cô khó xử, kết quả đến cuối cùng vẫn không được buông tha. Đội cái tin tức này trêи đầu làm người ta buồn nôn thì không nói, ông ngoại ở bên kia tuyệt đối sẽ không làm như không thấy Nặc Nặc. May mà Nặc Nặc giữ gìn đúng chỗ, từ đầu đến cuối mang theo khẩu trang, hình chụp lén cũng không rõ ràng lắm, không nhìn ra được ngũ quan, coi như là an toàn. Dụ Dao lập tức đăng tin làm sáng tỏ: “Đừng sỉ nhục người khác, đó là trợ lý của tôi.” Sau khi đăng bài chưa được mấy phút, ông ngoại liền gọi điện thoại tới, Dụ Dao đã chuẩn bị xong cho việc bị chất vấn như ụp xuống đầu, không nghĩ tới ở trong điện thoại, giọng điệu của ông cũ lại bỉnh thản hơn trước kia rất nhiều: “Chàng trai kia là trợ lý của cháu?” Dụ Dao ngẩn người: “Vâng.” “Dáng vẻ có chút lẳng lơ.” Ông ngoại nhàn nhạt đánh giá, nghe không ra được vui buồn, ông lập tức nói sang chuyện khác: “Những tin tức kia đều không hay ho gì, nam sủng gì đó thì ông lại không tin, nhưng cho dù cháu bận rộn hơn nữa, Ngạn Thời lại đặc biệt đi cầu hôn, cháu cũng không thể lạnh lùng với nó được, còn bị viết bài đưa tin.” Thái độ của ông ngoại khác một trời một vực so với dự đoán của Dụ Dao, cô có chút chần chờ nhưng vẫn dựa theo hình tượng vốn dĩ của mình để nói chuyện: “... Cháu không có lạnh lùng với cậu ta, đều là mấy tài khoản marketing biên soạn lung tung.” “Nói chuyện điện thoại thì không cần nhiều lời nữa, chờ gặp mặt rồi nói, sinh nhật của ông cháu nhất định sẽ về chứ?” Ông cụ chậm rãi nói: “Cho dù bình thường cháu có ý kiến với ông ngoại nhưng ngày đó dù sao cũng nên đến thăm ông, ông chỉ có một cháu ngoại là cháu.”
Dụ Dao đã quen với với việc ông ngoại bất mãn với cô, lần nào cũng là trạng thái giận dữ, đột nhiên được đối đãi như an ủi, cô có chút không thích ứng được. Cô vốn cũng muốn đi, cô vẫn luôn đang tuân thủ theo nguyện vọng của mẹ. Giờ phút này ông cụ cầm điện thoại di động, cứng rắn đứng trong căn biệt thự có cảnh núi đang chuẩn bị tiệc mừng đó, ở trong một căn phòng khách bí mật nào đó thì đang gấp rút bố trí hiện trường lễ đính hôn. Có người chạy chậm tới đưa cho ông xem qua danh sách truyền thông dài, ánh mắt ông đảo qua rồi xua xua tay, đuôi mắt với nếp nhăn chằng chịt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, ông tiếp tục chờ phản ứng của Dụ Dao. Một lát sau, Dụ Dao đưa ra câu trả lời chắc chắn, ông lập tức nói: “Nhớ mang theo trợ lý kia của cháu về luôn, dọc đường có người chăm sóc cháu, thuận tiện cho ông nhìn xem.” “Người cả ngày đi theo cháu, để ông ngoại nhìn qua cho an tâm, yêu cầu này không khác người chứ?” Không đợi Dụ Dao trả lời, ông cụ đã quả quyết cúp điện thoại, Dụ Dao lại gọi tới, là bảo mẫu bên cạnh bắt máy, nói rằng ông cụ Trình đã đi nghỉ ngơi, không tiện nhận máy. Dụ Dao mím môi, ông ngoại đây là quyết tâm muốn gặp Nặc Nặc, nếu như cô không đưa anh về thì sợ là ông cũng sẽ không bot qua, muốn tới phim trường hưng sư động chúng* mà ầm ĩ thì càng phiền phức hơn. *Hưng sư động chúng: Ra quân ồ ạt; phát động nhiều người làm một việc gì đó; động viên thi công; huy động nhân lực (thường mang nghĩa xấu). … Gặp thì gặp, có cô ở đây thì còn có thể đánh Nặc Nặc hay sao, cùng lắm thì trở mặt rời đi thôi. Huống chi hôm nay ông ngoại thay đổi thái độ, nói không chừng ông nghĩ thông suốt chuyện hôn sự rồi, có thể xoa dịu mối quan hệ ông cháu này. Dụ Dao vẫy tay: “Con trai Nặc.” Nặc Nặc chạy chậm tới, ngoan ngoãn ngồi xuống trước mặt cô rồi ngẩng khuôn mặt hoàn mỹ lên. Cô hỏi: “Qua vài ngày nữa cùng tôi tham gia tiệc mừng thọ của ông ngoại, anh đồng ý không?” Nặc Nặc giật mình kéo căng cơ thể, sự ngạc nhiên mừng rỡ ở trong mắt lay động thành dòng sông chảy xuôi, rất nhanh anh lại ủ rũ mà lắng lại, níu lấy méo váy của cô lắc một cái rồi nhỏ giọng nói: “Dao Dao, em không sợ, tôi khiến em rất mất mặt sao?” Trái tim Dụ Dao như bị tắc nghẽn. Bà mẹ nó, nhất định phải đưa theo. Dụ Dao trừng phạt bấm một cái lên cằm anh: “Đừng nói nhảm, Nặc Nặc đi là cho tôi thêm thể diện.” Nặc Nặc ở phim trường cũng nghe được không ít tin đồn, đoán chừng biết có người bởi vì sự tồn tại của anh mà bêu xấu Dao Dao, anh cẩn thận liếc trộm màn hình điện thoại của Dụ Dao, nhìn thấy cái tài khoản clone kia của cô có tên là “Dung Dã là chó”. … Trong lòng anh đau xót, khổ sở, trướng đau, không thoải mái. Nặc Nặc khó chịu làm tổ ở một bên, anh cũng học đăng ký một tài khoản, đầu ngón tay chọt trêи cột tên hồi lâu rồi gõ ra một cái tên “Con trai Nặc cũng là chó” giống như đang tranh giành tình cảm, nhìn tới nhìn lui hai lần rồi mới thỏa mãn mà nhấp hoàn thành. Rất nhiều người ở phim trường đều dùng phần mềm này, anh từng thấy rồi, nhiều ít gì cũng biết thao tác một chút, thử mấy lần liền thuần thục hơn rất nhiều, anh tìm tên của Dụ Dao, kết quả vậy mà đều là lời ác ý. Chế giễu Dụ Dao quay phim nát còn không biết thân biết phận, dựa vào khuôn mặt mà bắt cá hai tay, ngay cả tiểu Lục tổng của Bạc Lương cũng có thể dính dáng được. Lại cười cô mất hết thực lực, bản thân mình không có vốn liếng gì, chỉ có thể dựa vào việc lợi dụng nhà giàu để giành được sự chú ý. [Không phải trong giới có truyền thuyết Tiểu Lục tổng và tiểu thiên kim của nhà họ Trình là thanh mai trúc mã sao, còn dự định kết thông gia?] [Nhà họ Trình? Nghe nói tiểu bối hình như chỉ có một cháu gái, gia thế tốt lại đẹp gái, người rất khiêm tốn.] [Không phải có tin tức ngầm nói Dụ Dao bị Dung nhị thiếu phong sát sao, làm sao còn có gan ra ngoài chơi đùa vậy? Dung nhị thiếu có thể khiến cô ta rời khỏi làng giải trí hay không ---] Nặc Nặc tức giận đến mức sắc mặt đều đỏ lên, liều mạng gõ chữ mắng chửi người, trong lúc đó lại dừng tay lại, anh bắt được một bình luận có nội dung không giống lắm, phía dưới có rất nhiều bình luận kèm theo. [Đợi đã, tôi bị điên rồi sao, xem rất nhiều như vậy, tôi thế mà lại cảm thấy ảnh hậu hết thời và cún con nam sủng rất ăn ảnh?!] [Nhìn thấy tin tức mới nhất chưa, rất đáng tin, tiểu nam sủng vốn không phải là người bình thường, đầu óc có vấn đề, Dụ Dao còn không chê mà mang theo bên cạnh, vì anh ta mà lạnh nhạt với Tiểu Lục tổng, thật là thần kỳ.] [Không phải chứ, Dụ Dao điên rồi sao? Mang theo loại người này đi quay phim?] [Ồ, đó không phải là một mỹ nhân ngớ ngẩn thực sự sao?] [Xong đời rồi, tôi có chút động lòng với CP bạch ngọc rồi, rõ ràng là tôi kiên quyết tới bôi đen Dụ Dao mà?!] Nặc Nặc nhìn chằm chằm vào những chữ này, anh không biết cái gì gọi là nam sủng, dù sao thì đối với Dụ Dao mà nói, tóm lại không phải là ý tốt, nhưng đối với anh mà nói, nam sủng… có phải đại biểu cho việc có thể được Dao Dao yêu thương, được cô quan tâm, mang theo bên cạnh, so với thú cưng bình thường thì tốt hơn một chút hay không… Bạch ngọc… Bạch là anh, mang ý ngu ngốc. Ngọc là Dụ, tên của Dao Dao. *Trong tiếng Trung, “ngọc” phát âm là [yù] , “Dụ” trong tên Dụ Dao phát âm là [yù] ; “bạch” trong bạch si, mang nghĩa là ngớ ngẩn, ngu ngốc, it trí khôn, người mắc bệnh ngu đần. Nặc Nặc ôm điện thoại, nhìn về phía bóng lưng Dụ Dao đang cùng người khác bận rộn trò chuyện, cô nở nụ cười rất ngọt, anh ở trêи giao diện của mình lạnh lùng đăng lên nội dung đầu tiên: “Tôi thích, CP bạch ngọc.” Bị xem như là ngớ ngẩn cũng không sao, chỉ cần có thể để anh ở bên cạnh Dao Dao, đặt sóng đôi với nhau. Cách tiệc sinh nhật của ông ngoại cũng chỉ còn lại chưa đến mười ngày, đến lúc đó Dụ Dao phải xin nghỉ phép, trước lúc đó cô muốn cố gắng hết mức đuổi kịp tiến độ, sớm quay phần diễn của mình, mặt khác, cô còn nghĩ tới việc phải làm cho Nặc Nặc một bộ đồ ra dáng. Theo lý thuyết, cô và Nặc Nặc cùng có mặt thì đều nên mặc lễ phục đứng đắn. Nhưng trước kia lúc đang nổi tiếng, váy áo mà cô mặc để tham gia hoạt động đều do bên nhãn hàng cung cấp, sử dụng xong liền trả lại, cô không thích tích trữ mấy thứ này, chưa từng mua cho bản thân, bộ sườn xám trước đó cô mặc ở liên hoan phim vẫn là do Bạch Hiểu nhờ quan hệ để mượn được, lần này là việc riêng trong nhà, không tiện làm khó anh ta nữa. Bây giờ cô cực kỳ nghèo túng, móc sạch tiền túi tính toán đâu ra đấy thì cũng chỉ đủ để đặt mua đồ cho một người, mà còn chỉ có thể là đồ của nhãn hiệu nhỏ bình thường. Dụ Dao không đi được, cô chuyển tiền qua cho Bạch Hiểu rồi báo số đo của Nặc Nặc: “Chọn bộ âu phục áo sơ mi cho con trai Nặc của em, mua bộ tốt nhất theo giá tiền này.” Từ sau sự kiện hỏa hoạn, Bạch Hiểu đối với Nặc Nặc không còn lời oán thán nữa, anh ta sảng kɧօáϊ đồng ý. Dụ Dao làm xong việc của Nặc Nặc, bản thân mình chuẩn bị mặc trang phục bình thường thích hợp một chút là được rồi. Đúng lúc bạn thân Hứa Lạc Thanh ở Nhật Bản xa xôi gọi điện thoại video xuyên quốc gia cho cô, vừa kết nối cô ấy đã kϊƈɦ động đến mức dán sát cả khuôn mặt vào màn hình: “Chẳng qua là gần đây tớ bận quá nên không chú ý tới cậu, cậu đã làm ra một đứa con ghẻ cho tớ?! Nhanh để tớ xem xem!” Dụ Dao bất mãn: “Con ghẻ cái gì, chúng tớ đó là bình sữa nhỏ.” Hứa Lạc Thanh là một trong số ít bạn bè của cô, cùng tuổi, khi còn bé cùng nhau tham gia vào kế hoạch “Thiên sứ chữa trị” của Trình Mộng, đến bây giờ hai người đều rất thân thiết, chỉ là ở xa nhau, lại không cùng ngành cùng nghề, cộng thêm tính tình cô lạnh lùng, không liên lạc nhiều, mặc dù gần đây thường xuyên xảy ra chuyện có gọi điện thoại nhưng cô chưa từng nhắc tới Nặc Nặc.
“Quan tâm anh ta là bình gì, năn nỉ cậu ---” Hứa Lạc Thanh khó chịu: “Để tớ gặp một chút đi!” Dụ Dao tăng âm lượng, hắng giọng một cái. Nặc Nặc đang ngậm túi sữa bò sắp xếp đồ hóa trang cho Dụ Dao, nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy vội tới, ngoan ngoãn kề gần bên cạnh cô, đôi mắt lưu ly trong vo, bên môi hơi vểnh còn dính một chút vết sữa ướt át. Không khí trở nên yên lặng không ít, sau đó thì vang lên tiếng sói kêu của người phụ nữ không chống đỡ được. Dụ Dao đưa tay lấy cái túi sữa bò của Nặc Nặc xuống, thuận tiện dùng ngón tay lau đi vết sữa nơi khóe miệng anh rồi hướng về phía Hứa Lạc Thanh cười cười: “Ngại quá, bình sữa nhỏ nhà tớ, quên lau núm иɦũ ɦσα cao su rồi.” Hứa Lạc Thanh ghen tỵ đến mức sắc bất tỉnh trước màn hình. Dụ Dao không hiểu sao có chút không tình nguyện nữa, cô xoay ống kính đi lòng vòng, không cho Nặc Nặc vào khung hình, ngược lại nghĩ đến chuyện lễ phục liền nhắc một câu với Hứa Lạc Thanh. Hứa Lạc Thanh là chuyên gia thiết kế thời trang nổi tiếng trong ngành, có cửa hàng riêng, Dụ Dao muốn mượn cô ấy một bộ hàng mẫu, vận chuyển bằng đường hàng không tới cũng kịp, mặc xong trả ngay, tạm thời đáp ứng nhu cầu bức thiết một lần. Nặc Nặc nghe thấy thì nhíu mi tâm lại, ngón tay quấn lại đến trắng bệch. Hứa Lạc Thanh đồng ý, đúng lúc cô ấy ở trong cửa hàng nên vừa quay hàng mẫu cho Dụ Dao xem vừa oán trách tượng gỗ mang tính đại diện cho cửa hàng bị khách làm hỏng, mấy ngày nay rất ảnh hưởng đến hình tượng, nhất thời lại không liên lạc được với một thợ điêu khắc gỗ thích hợp để làm gấp. Nặc Nặc dời ánh mắt qua, chăm chú nhìn bức tượng gỗ thiếu sừng trong video, bỗng nhiên anh lên tiếng: “Tôi… hẳn là có thể.” Dụ Dao theo bản năng nhìn về phía chiếc nhẫn gỗ trêи ngón tay. Cô chỉ cho rằng Nặc Nặc tò mò, không nghĩ tới anh cực kỳ kiên trì, thậm chí xin phương thức liên lạc của Hứa Lạc Thanh từ cô, thật sự muốn thử đi đi làm tượng gỗ điêu khắc kia. Dụ Dao trải qua sự truy hỏi mới biết được, vì không để lãng phí những công cụ mà Kiều Nhiễm mua, sau khi làm xong chiếc nhẫn, Nặc Nặc cũng sẽ dành thời gian tìm gỗ điêu khắc rất nhiều thứ, chẳng qua là ngại đưa cho Dụ Dao xem mà thôi. Hiếm thấy Nặc Nặc cố chấp với một việc nào đó. Dụ Dao cảm thấy mình không phải là người hẹp hòi, nhất là đối với bạn thân, bất kể là vật chất hay là cái khác thì khi bản thân mình có được, cô luôn luôn hào phóng. Nhưng lần này không hiểu sao trong lòng có chút buồn phiền không nói ra được, cuối cùng vẫn đưa số điện thoại của Hứa Lạc Thanh cho Nặc Nặc, đáy mắt cô ít nhiều chứa một chút ý lạnh: “Anh đi tìm cậu ấy đi, tôi phải quay phim rồi.” Nặc Nặc gọi cho số điện thoại kia, Hứa Lạc Thanh cực kỳ nhiệt tình, giọng điệu đều mang theo gợn sóng, anh lẳng lặng nói: “Tôi làm tượng gỗ, gửi qua, nếu như đạt tiêu chuẩn, đổi lấy chiếc váy của Dao Dao.” “Không cần hàng mẫu.” Anh bướng bỉnh nói: “Phải mới, chỉ cho cô ấy, người khác chưa từng chạm vào.” Anh không chớp mắt lấy một cái mà nhìn theo bóng dáng Dụ Dao: “Không thể, để Dao Dao biết.” Lỡ như thất bại thì cô sẽ thất vọng. Một tuần sau đó, Dụ Dao phát hiện ra Nặc Nặc bắt đầu đeo găng tay, cầm đồ đạc thỉnh thoảng sẽ trượt tay, mấy lần cô muốn kiểm tra, Nặc Nặc đều rất bình thường mà nói là thời tiết quá lạnh, tránh né cô, thậm chí bởi vì phòng khách sạn rò rỉ nước mà anh chuyển đến một căn phòng khác cách xa phòng cô nửa cái hành lang, không còn ở phòng bên cạnh cô nữa. Mấy đêm Dụ Dao đều ngủ không ngon, hỏi lại không hỏi ra được nguyên nhân. Chuyện này không giống cô. Cô yêu cầu bản thân chuyên tâm đuổi kịp tiến độ, ít phân tâm, mãi đến khi Bạch Hiểu đưa lễ phục của Nặc Nặc tới, cô kiểm tra một cách đơn giản xong, trong đầu không tự chủ được mà phác họa ra dáng vẻ Nặc Nặc mặc vào, trái tim lại không ngăn được mà mơ hồ buồn bực. Bảy tám ngày rồi, Nặc Nặc chưa từng nhắc đến chuyện tiệc sinh nhật của ông ngoại, có thời gian liền trốn đi khắc tượng gỗ, cũng không cho cô nhìn, hôm nay cũng không biết là có thể bắt anh đi thử một chút hay không. Dụ Dao xoa xoa mi tâm, không muốn chấp nhận cảm xúc lên xuống không ngừng này của mình, cô thu lại thần sắc, tạm biệt Bạch Hiểu rồi đi về phía phim trường, đi ngang qua trạm chuyển phát nhanh gần đó, đi đến trêи đường dốc người ở thư thớt, cô lại bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến. Cô quen với âm thanh này, không nhớ rõ là bắt đầu từ khoảnh khắc nào mà cô quen thuộc đến mức vừa nghe xong liền biết là anh. Dụ Dao theo bản năng quay đầu lại, đầu mùa đông, mặt trời sau buổi trưa vừa đúng, ánh nắng chiếu xuống, tan thành phấn vàng nhỏ mịn, khoác lên thân người kia, anh gầy gò thẳng tắp, đứng trong ánh sáng, là làn gió trong trẻo lạnh lẽo nhất, cũng rực rỡ đến mức không thể nhìn thẳng. Nặc Nặc ôm một cái hộp to trong ngực, đơn chuyển phát nhanh còn chưa bị xé đi, anh chạy vội về phía Dụ Dao. Nơi này là một ngã ba, một con đường hướng lên, một con đường hướng xuống, Dụ Dao đứng ở bên dưới, ngửa đầu mới có thể nhìn thấy anh. Nặc Nặc không chờ nổi nữa, anh đứng ở phía trêи, hướng về phía cô ngồi quỳ xuống, khàn giọng năn nỉ cô: “Dao Dao, Dao Dao, em nhắm mắt lại, vươn tay.” Mấy ngày rồi Dụ Dao không cẩn thận nhìn Nặc Nặc. Thời tiết lạnh như thế, ngũ quan thanh thú của anh lại mang theo lớp mồ hôi mỏng, môi hơi trắng, gương mặt đã gầy đi, trong con ngươi lại là ngân hà sôi trào, anh cười đến mức rực rỡ ngọt ngào, trong đôi mắt chỉ có cô. Dụ Dao vẫn không thể loại bỏ được một đống cảm xúc nhỏ khác thường kia, cô không nói mà im lặng thả chiếc túi trong tay xuống, dựa theo lời anh nói, cô nhắm mắt lại, đưa tay, làm liền một mạch, không biết là anh muốn chơi trò gì. [Gc: CUNYEU0203] Sau khi mất đi thị giác, các giác quan khác liền vô cùng rõ ràng. Dụ Dao nghe được tiếng gió, hơi thở nhẹ dồn dập của Nặc Nặc, thậm chí là nhịp tim, anh xé mở bao bì của cái gì đó, cẩn thận mở chiếc hộp ra, bưng ra một món đồ, rất nhẹ, rất quý trọng, sau đó chậm rãi đặt lên tay cô. Mềm mại, đắt đỏ. Dụ Dao bỗng nhiên mở mắt, trong khuỷu tay cô là một chiếc váy lễ phục màu đỏ rượu, làn váy được trang trí bằng những hạt ngọc tinh tế. Cô không khỏi siết chặt cánh tay, Nặc Nặc còn chưa chuẩn bị kỹ càng, tay không rút về kịp thời, bị cô động một cái, găng tay một bên ngoài ý muốn tuột ra, để lộ năm ngón tay đỏ bừng sưng tấy. Dụ Dao ổn định nhìn một chút rồi không thể tin được mà ngẩng đầu. Nặc Nặc cuống quýt giấu tay đi, đứng trêи sườn dốc ngượng ngùng cúi đầu thấp. Cô đứng đó, anh nửa quỳ. Độ dốc không cao, người cao thì cúi người, vừa vặn có thể kề sát nhau. Trong ngọn gió tinh tế của buổi chiều, Nặc Nặc cố gắng uốn cong thân thể mình, dán môi lên lông mi run rẩy của Dụ Dao, hạ xuống nụ hôn dịu dàng giống như tín ngưỡng. Dao Dao, tôi thức đêm hoàn thành tượng gỗ, cuối cùng cũng đổi được chiếc váy mới. Dao Dao, tay tôi không đau, em đừng buồn. Dao Dao, hơn nửa tháng qua đi, cuối cùng tôi lại có thể hôn em một cái. Giọng nói của Nặc Nặc rất nhỏ, hòa tan trong gió, anh nói: “Dao Dao, cún con yêu em.” Bé ngớ ngẩn không có gì cả. Nhưng bé ngớ ngẩn yêu em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]