Màn đêm buông xuống, cây bút trong tay Tô Chỉ vẫn đứng yên bất động. Tiếng cười giòn giã của mấy cô bạn đang xem gameshow vang vọng khắp căn phòng.
Cô nhìn xuống di động, đã mười giờ rồi.
Tô Chỉ cắn môi, đột nhiên đứng bật dậy.
“Tớ ra ngoài một chút!”
“Ấy, sắp đến giờ tắt đèn rồi, cậu còn định đi đâu nữa?” Hà Uyển gọi với theo, nhưng người sớm đã không còn bóng dáng.
Tô Chỉ một đường chạy vội, gần tới nơi, bất giác bước chân chậm lại, trái tim nảy bang bang trong lồng ngực.
Cô đứng lại một chút, rồi tăng tốc độ, bước thẳng lên con đường cạnh hồ.
Tảng đá ven bờ hồ giờ phút này lại hoàn toàn an tĩnh, không có lấy một bóng người.
Tô Chỉ ngơ ngác đứng đó, năm ngón tay cuộn tròn trong lòng bàn tay, nước mắt không kiềm chế được, cứ thế tuôn trào, từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Không thể là ảo giác được. Giống tên, giống diện mạo, giống cả thanh âm…
Chẳng nhẽ trên thực tế anh ta không hề quen mình hay sao?
“Lục Lăng!”
…
“Lục Lăng!”
Cô ngửa đầu gọi, nhưng bốn phía xung quanh vẫn chỉ là một mảng trống rỗng, chẳng có ai lên tiếng đáp lời.
Cuối cùng, sợi dây trong tim phựt đứt, Tô Chỉ ngồi gục xuống đất, bật khóc tức tưởi.
Từ lúc anh đi, cô vẫn luôn rầu rĩ không vui, khi thì rơi lệ, khi lại thất thần, nhưng chưa từng khóc lớn thành tiếng không chút ngần ngại như bây giờ.
“Ầy, khóc cái gì mà khóc!”
Giọng nói thân thuộc vang lên sau lưng cô.
Tô Chỉ lập tức chấn động.
Cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-nhin-thay-anh/241916/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.