"Anh ơi nghẹt cổ em"
Anh giật mình, bỏ tay ra khỏi người cậu.
"Xin lỗi"
Anh đưa cậu ra khỏi đó, tới phòng y tế kiểm tra một chút.
Hôm nay cậy đi học về trễ. Bừa về tới nhà bị ba cậu lôi ra đánh.
"Mày đi học sao giờ mới về?"
Cầm thắt lưng da quất vào người cậu.
Hoàng Dương khép nép, ôm cột nhà. "Dạ tại con bị thương nên..
" Đi học không lo về, mà lo đi đàn đúm với mấy đứa bạn mày đúng không? ".
Cậu quỳ xuống xin ba" Dạ không, không có, con không có chơi bời gì hết. Con đi học xong về nhà liền mà. Ba.. Ba hãy tin con.
Mẹ cậu vừa về tưởng đâu sẽ bênh vực cậu. Nhưng ai ngờ lại đáng cậu hơn nữa. Chủi bới cậu, đổ lỗi do cậu. Nên bà đánh số đề không trúng, vì cậu mang tới xiu xẻo. Vì cậu nên hai vợ chồng đó cứ nghèo hoài, không khá lên được.
May nhờ giữ chừng có chú trưởng thôn. Chạy qua cản chứ không là cậu cũng không sống nổi rồi.
Cậu uất ức chẳng nói nên lời. Cậu chỉ có thể đem tâm sự vào trong cuốn nhật ký.
*Tôi thật sự chán ghét xuộc sống này. Tôi muốn đi thật xa tránh xa ba mẹ tôi. *
Ngày hôm sau đến trường, ai ai cũng nhìn vào cậu. Vì trên mặt và tay cậu toàn vết thường. Hầu như họ đều hiểu, vì cậu bị ba đánh.
Chỉ riêng anh không biết, anh thấy lo lắng cho cậu ta.
Lần này lại là nhà vệ sinh. Cậu đi vào thì bị đám bạn học kia bắt lại. Chúng tát vào mặt cậu, đổ sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726266/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.