Hai mẹ con ngồi đó nói chuyện mặc kệ Nam đứng nấu ăn.
Điều hạnh phúc nhất là khi mẹ và vợ có thể hòa hợp. Chỉ cần hai người luôn hiểu nhau như thế là con vui lắm rồi. Nam nhìn mẹ và Dương nói chuyện vui vẻ như thế lòng cậu cũng yên tâm hơn nhiều. Cậu vẫn cứ lo lắng khi vợ cậu không hoàn hảo như những cô con dâu khác. Nhưng thật may mẹ cậu không nghĩ thế. Giờ cậu cũng có thể yên tâm đi làm rồi.
"Sao rồi có bữa tối chưa?" Ba của Nam hỏi
Dương vội đứng dậy, dạ sắp có rồi ba. Để con phụ chồng con dọn cơm. Dương bước tới phụ anh xã dọn cơm ra cả nhà ăn. Bé dê thì đã ngủ say sau khi nghe Daddy hát ru rồi. Cả nhà họ bốn người quây quần bên nhau ăn cơm vui vẻ, hạnh phúc biết bao. Ở bên nhà Dương, mẹ đẻ Dương và mẹ nuôi cũng đang ăn cơm. Họ gọi điện bảo nhớ Dê muốn đưa dê về chơi. Nhà có mỗi đứa cháu đích tôn, ông bà nội ngoại ai cũng tranh dành hết ý. Cơ mà điều đó lại khiến hai vợ chồng Nam Dương hạnh phúc. Nam đang có ý định để con lớn xíu rồi quăng cho ông bà đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật. Nhưng quan trọng nhất bây giờ vẫn là sức khoẻ Dương.
Ăn xong Nam cũng dành phần rửa chén.
"Em phụ anh nha" Nam đưa hai tay ôm Dương đặt lên ghế.
"Em ngồi đây nhìn anh làm là được rồi. Ngoan nghe lời đi" Nam gõ đầu Dương và nói.
"Dạ" Nụ cười đó của Dương là nụ cười hạnh phúc. Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726247/chuong-111.html