Mọi người vào thăm Dương
"Con trai của mẹ con tỉnh rồi sao?"
"Con còn đau chỗ nào không?"
"Con muốn ăn gì, mẹ nấu cho con?"
Ba người mẹ hỏi ríu rít, Dương không kịp trả lời.
"Con trai tất cả đã qua hết rồi, Từ bây giờ con hãy sống thật mạnh khỏe. Ba và mẹ con sẽ luôn ở bên con." Đây là số điện thoại cua ta, con cần gì cứ gọi báo với ta. Ba ruột Dương nói..
"Tại vì vài ngày nữa ba phải về Việt Nam lo cho công ty rồi. Nên có gì con phải gọi cho ba."
"Cháu biết rồi, cảm ơn bác"
Dương đã chấp nhận sự thật là mimh có ba mẹ đẻ và có anh trai. Vì dù sao năm xưa họ cũng không hề bỏ rồi cậu. Mà cậu bị người ta bắt cóc. Nhưng để cậu gọi họ một tiếng ba mẹ thì cần phải có thời gian. Đối với cậu người mẹ hiện tại mới là tất cả với cậu. Dù không sinh ra cậu nhưng luôn yêu thương cậu như con đẻ.
Thấy Nam đi vào,
Mọi người đều hiểu, tất cả đều ra ngoài. Người thì về nhà nghĩ ngơi. Người thì về nhà nấu cháo. Người thì qua thăm Otis.
Nam đã chạy thật nhanh ôm lấy Dương vào lòng: " Anh biết mà em nhất định se tỉnh lại thôi. Em sẽ không bao giờ bỏ anh lại mà đi như vậy đâu"
" Sao trán anh lại bị thương" Dương sờ tay lên trán của anh. Vẻ mặt lo lắng
" Anh không sao chỉ bị té thôi" Nam lãng tránh câu hỏi của Dương
" Bác sĩ nói cho em hết rồi, anh vì em mới bị thương, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726211/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.