Tôi bước vào trong, đảo mắt qua nhà tắm thấy em đang đứng trước gương đánh răng nhìn tôi, vẫn nụ cười rạng ngời ấy....Tôi lăn xe chạy thật nhanh ôm em nhưng không có ai cả. Chỉ là khoảng không vô hình. Hóa ra tôi đang ôm chính mình. Em đứng ở kệ sách, em vẫy gọi tôi lại cùng em đọc sách. Tôi không suy nghĩ gì mà cứ như bị bùa mê lăn xe chạy theo tới chỗ kê sách. Nắm tay em, lại không có ai cả. Tôi đã nhớ em phát điên rồi. Tôi ghét em, ghét sự vô tâm của em. Tôi ghét em đi theo người đàn ông khác. Bỏ rơi tôi lại một mình ở nơi bệnh viện lạnh lẽo đó. Tôi ghét em, tôi ghét em nhiều lắm. Càng ghét tôi lại càng nhớ, nhớ, rất nhớ. Tôi nhớ em nhiều lắm em biết không?!
Tôi đi vào phòng ngủ, căn phòng lạnh lẽo đến đến đáng sợ. Ngày còn em ở đây căn phòng đó ấm áp biết bao.
Otis đứng nhìn anh mà rưng rưng nước mắt. Vì cậu biết anh rất yêu Dương. Còn mình chỉ là người đến sau. Nhưng Otis chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thay thế vị trí của Dương trong lòng anh. Cậu chỉ đơn giản là yêu anh, muốn ở bên chăm sóc cho anh. Vì anh cậu có thể làm tất cả. Chỉ vậy thôi là đủ hạnh phúc rồi.
Đỗ Hoàng Dương em có nhớ tôi như tôi nhớ em không.
Tôi lại gần chiếc giường của tôi. Bước xuống khỏi xe lăn.
"Để em giúp anh" Otis dịu dàng nói
"Cảm ơn em"
"Tôi nằm xuống giường lấy chiếc gối mà em hay gối đầu. Ngửi mùi thơm quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726196/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.