Dương đẩy anh ra, chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh. Mà nước mắt cậu trải dài xuống hai gò má, xuống cổ ướt hết áo Dương.
"Em xin lỗi. Em sợ nếu em không dứt khoát ra đi thì người tổn thương sẽ là cả hai chúng ta. Ông trời trêu ngươi chúng ta vậy đấy anh à. Chúng ta đã có gắng biết bao nhiêu để hiểu nhau, yêu nhau đậm sâu. Nhưng tình thân máu mủ lại tách chúng ta ra hai đường... Quên em và sống thật tốt anh nhé, sau này sẽ có người yêu anh nhiều hơn bé. Em tin là thế. " Dương nghĩ
Nam la hét trong vô vọng
" Đỗ Hoàng Dương em đứng lại đó cho anh. Em cứ như vậy mà bỏ anh đi à, em không cần anh nữa sao? Em đi đâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì với em thế. Lúc thì em nói yêu anh, lúc thì nói anh quên em đi. Tại sao, anh cần nghe lời giải thích. Đỗ Hoàng Dương em đứng lại đó. Bàn tay anh dù to thế nào cũng không thể giữ bàn tay em, khi em không muốn nắm. Vòng tay anh dù có rộng bao nhiêu cũng chẳng thể ôm trọn em, khi em đã muốn rời đi."
Nước vô tình, ngàn năm trôi mãi Mây vô tình, mây mãi vẫn bay Trăng vô tình, trăng đùa với gió người vô tình, người đùa với tôi.
"Em thật sự vô tình đến vậy sao. Anh đã lấy hết tâm tư tình cảm của mình ra. Vậy mà em vẫn chọn cách ra đi sao?"
Han gọi cho anh Nam
"Anh Nam ơi, anh có biết vì sao Dương rút học bạ đi du học không?"
" Đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726193/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.