"Thật phí công anh luôn yêu mày. Vậy mà mày nhẫn tâm, bóp nát con tim đó như thế. Làm vậy người đau hơn lại là chính mày đấy ngốc ạ?
Bác sĩ cho người nhà vào thăm. Mẹ Nam(Thu Hà)cản không cho Dương vaò. Dương không quan tâm lời của ai cả. Cậu cứ thế chạy thẳng vào giường bệnh. Nhìn anh nằm đó, hai chân bó bột trắng hết lên tới đùi. Cậu ôm miệng lại khóc, em đã gây ra chuyện gì vậy nè. Em chỉ muốn chúng ta chia tay là lỗi của em, em cắm sừng, bỏ rơi anh để anh bớt đau khổ hơn khi biết sự thật phũ phàng kia. Thế nhưng em đã sai rồi, giá như em thẳng thắn với anh. Cùng nhau đối mặt thì tôt biết mấy.... Cậu chạy nhanh lại chỗ anh nằm,ôm nằm.
Thu Hà(Mẹ Nam) muốn vào đuổi Dương ra. Ba Nam cản laị" Dù sao đó cũng là người con trai chúng ta yêu. Có lẽ bây giờ nó mong gặp cậu ta nhất đấy. Để cậu ta ở lại đi, chúng ta ra ngoài chờ."
"Anh tỉnh rồi à, anh có biết anh nằm đây bao lâu rồi không. Ca phẫu thuật kéo dài 12 tiếng. Anh có thấy đâu chỗ nài nữa không?" Dương hỏi
"Em ấy lo lắng cho mình sao? Nhìn con mắt sưng hết rồi. Sao tay lại có vết thương. Chân cũng bị thương sao? Nếu em lo lắng cho anb như thế, vì sao lại nói chia tay anh. Vì sao lại vứt chiếc nhẫn đính ước đó đi. Em đã từng nói sẽ cất giữ nó cẩn thận mà. Em có nỗi khổ nào khó nói phải không? Anh không tin em yêu anh ta. " -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726190/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.