Tất cả mọi người trong quán vỗ tay, ho to: Đồng ý đi,đồng ý đi...
- Nam: Xin lỗi em, nhưng anh không thể đồng ý lời tỏ tình này của em đựoc.
- Duong Cảm thấy như sét đánh ngang tai.
-Dương:Vậy những ngày qua anh đối với em là gì? Hả.
-Dương: Anh không có gì nói với em sao hả? Võ Đình Nam xấu xa.
- Nam cứ thế mà quay mặt bước đi..
-Dương:Anh không thể quay mặt lại nhìn em một cái sao?
... Cái thằng này nhẫn tâm thế.
- Sao lại không đồng ý chứ a Nam quá đáng quá.
- Tùng: Cứ từ rồi khoai sẽ nhừ thôi. (cười đắc chí)
- Han: em không ngờ anh cũng vô tình y bạn anh luôn đấy.
Dương quay lưng lại khóc vì cậu không muốn để Nam nhìn thấy, vẻ mặt yếu đuối của cậu.
....
5 phút sau Nam quay lại. Trên tay cậu là bó hoa baby thật to(hoa baby trắng đại diện cho 1 mối tình thuần khiết, trong trắng, thơ ngây như chính vẻ ngoài của hoa vậy)
.- Nam: Đỗ Hoàng Dương quay lại đây cho anh, em lại khóc rồi đúng không. Con dê con mít ướt. Nín, không khóc nữa, nghe lời anh sắp nói đây này:
Nam quỳ gối xuống.
- Nam: Đỗ Hoàng Dương em là người đầu tiên khiến anh muốn khỏi bệnh. Em là người đầu tiên, anh muốn được bảo vệ, muốn được chở che. Em là người đầu tiên khiến anh cảm thấy, cuộc sống này tươi đẹp biết bao. Em là người đầu tiên biết sở thích của anh, anh thích gì, muốn ăn gì, nấu đồ ăn cũng hợp khấu vị của anh. Mẹ của anh hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726175/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.