Nam nhìn Dương với anh mắt trìu mến" Cảm ơn em"
.. - Mẹ Mina: Hai đứa đứng dậy hết đi. Ta tin rằng Mina ở trên trời có linh thiêng sẽ tha thứ cho Nam và sẽ chúc phúc cho hai cháu.
- Dương và Nam đồng thanh: Cháu cảm ơn cô.
- Mẹ Mina:Hợp nhau quá nhỉ (cười nhẹ) Thôi hai đứa ờ lại ăn cơm cùng nhà bác nha.
-Nam: Dạ thôi chúng cháu còn có việc ạ, hẹn bác lúc khác.
- Mẹ mina: Vậy hai đứa về đj, đi đường cẩn thận.
.. Dạ chào bác, chúng cháu về ạ..
-Dương: Anh chở em về nhà đi, tối rồi mẹ em sẽ lo đấy.
-Nam: Em không qua nhà anh à?
-Dương: Không(nói ra vẻ lạnh lùng)
-Nam: Sao em giờ lạnh lùng ng với anh thế, không giống kúc nãy.
-Dương: anh nói nhiều quá, giờ có chở em về không, hay em đi bộ
-Nam :Anh chở, anh chở mà.
-Dương: (cười vui trong lòng) Vậy còn được.
-Nam: Em nay lạ quá, không giống Dương hằng ngày...
-Dương: Hằng ngày em sao?
-Nam: Em rất ngoan, rất hiền, anh nói gì em cũng dạ vâng. Lúc nào cũng quan tâm anh. Bây giờ không thèm để ý anh luôn? Nè nè trán anh bị thương đó, em mặc kệ anh luôn.
..."Thực ra Dương rất quan tâm anh, cậu nhìn qua biết là vết thương nhỏ nên không quan tâm. Cậu cố tính chọc tức anh đó, trả thù anh những ngày qua toàn làm tổn thương cậu. Nhưng mà vậy cậu lại thấy vui. Thấy anh nhõng nhẽo đòi cậu về nhà anh.., cậu vui lắm. Hạnh phúc là đây chứ đâu. Cũng vì một do khác là:cậu định làm buổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726173/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.