Cả hai đưa lưỡi liếm đi dư vị ngọt ngào còn đọng trên khóe môi.
Tùng và Han tới thăm Nam
- Tùng: Anh vừa nhìn thấy cái gì vậy.
- Han: Hai người cho tụi này ăn cẩu lương à.
- Tùng: Tùng mới hôm qua còn nói, tao không yêu em ấy. Vậy mà hôm nay..... Khó hiểu
-Nam Giật mình thả Dương ra
-Nam: mà sao mày vào nhà được tao chưa mở cửa mà
- Tùng: Cửa nhà mày tối qua tao khóa nhoài rồi ?? cười đắc chí.
- Han: Này tao là bạn thân cỉa mày đấy. Vậy mà có người yêu cũng giấu tao luôn à.
-Dương:Cũng chỉ vừa mới chớm thôi mà. "Cười ngượng nghịu"
-Han mà mày có chắc chắn, chọn anh ấy không. Tao thấy anh Thịnh cũng rất thích mày đấy. Còn anh Nam thì lúc nào cũng làm mày tổn thương. Nếu ở bên anh ta mày sẽ phải chịu khổ nhiều đấy.
-Nam: Han em có vẻ khong có cảm tình với anh nhỉ.
- Han : Đương nhiên, em ghét những ai mà làm bạn em khóc. Nhất là anh
- Nam: nhưng anh cũng là bạn thân của người yêu em đấy.
- Han: em có thể bỏ anh Tùng, chứ không bao giờ bỏ rơi Dương được.
- Tùng: Mày liệu mà làm đấy, mày mà làm pé Dương khóc nữa là tao cũng không sống yên được đâu.
- Dương: Thôi mà hai người đừng trách anh ấy nữa "Anh ấy có nỗi khổ riêng"
- Han: Chưa gì đã bênh rồi "Đúng là yêu quá hóa ngu"
..
-Dương: Anh đói chưa? Em xuống lấy cháo cho anh ăn nhé?
-Nam : ừ, cũng đựoc.
-Dương: nè, Anh ăn đi lúc còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726170/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.