Mẹ Mina gọi điện cho Dương.
- Alo có phải con là Đỗ Hoàng Dương không?
- Dạ đúng rồi, cô là ai ạ?
- Cô là mẹ Mina hôm trước con tới nhà cô đấy.
- À dạ, con nhớ rồi ạ. Mà cô tìm con có chuyện gì ạ?
- Con có thời gian không? Tới nhà cô rồi nói chuyện. Chuyện rất quan trọng.
- Dạ được, vậy ngày mai nha cô. Giờ con có việc bận rồi.
- Được rồi, chào con.
... Anh thịnh mình về lại Sài Gòn thôi. Ngày mai em có việc rất quan trọng.
- Thịnh:Vậy chúng ta về thôi.
Ngày hôm nay Dương thì đi biễn giải tỏa nỗi lòng. Còn anh có ai biết anh sống thế nào không?
. Ngày hôm nay anh đứng đó nhìn người đàn ông khác, nắm tay người mình yêu đi trước mặt mình. Anh lại không thề làm gì. Anh không thể nói em đừng đi, mặc dù anh rất muíon nói. Anh một mình đi về, trời cứ thế mưa, rồi mưa Anh không gọi tài xế, cũng chẳng gọi tắc xi. Anh nghĩ rằng nước mưa có thể xóa đi tâtd cả.
- Nam: Nước mưa sao mặn quá. Anh không biết rằng, mình đã khóc từ bao giờ.
-Nam: Nước mưa có thê nào giúp anh quên đựoc em không? Không thể quên mà anh lại càng nhớ em hơn.
- Nam la hét trên đường: Đồ Hoàng Dương anh nhớ em, Đỗ Hoàng Dương anh yêu em. Anh rất cần em...... Đỗ Hoàng Dương..... Đỗ Hoàng Dương....... Gọi hoài.. Nhưng không ai trả lời.
- Nam:, Anh không biết tue lúc nào. Em lại có thể bỏ cong anh như vậy. Anh nhớ em quá, ngày hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-giup-anh-chua-lanh-vet-thuong-duoc-khong/1726167/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.