Lúc hai người ngồi lên xe, lòng Kỳ Ngự còn rất lo lắng, nhưng nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tống Như Nguyện thì thoáng khẽ thở phào nhẹ nhỏm. Hắn tắt đèn trong xe muốn sáp qua hôn cậu, thì một câu của Tống Như Nguyện đóng đinh hắn tại chỗ, Tống Như Nguyện như không chút để ý hỏi: “Anh biết anh làm sai cái gì không.”
Kỳ Ngự: “…….”
Giọng điệu này…..không nghe ra được hỉ nộ, Kỳ Ngự thành thành thực thực ngồi đó, trầm mặc hai giây: “Sau khi em hỏi câu này…..anh cũng đã nghĩ xong nên làm cái gì sau khi vô tù luôn rồi.”
Hắn vốn dĩ muốn xoa dịu lại bầu không khí. Nhưng giây sau, Tống Như Nguyện bạo phát. Cậu đẩy cửa xe bước xuống, sự bình tĩnh trên mặt đã biến mất không thấy, cậu cười như không cười nhìn Kỳ Ngự. Giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng giấu theo sự tức giận: “Anh xem em được làm từ cục bột sao? Kỳ Ngự.”
Đầu Kỳ Ngự trống rỗng, hắn lúc trước từng nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cậu, là cái lúc cậu đập xe cứu người kia. Lần đó cảm thấy cực kỳ thích thú, nhưng khi đối tượng đổi lại thành hắn, hắn đã thật sự phát sợ.
Hắn xuống xe vòng qua đầu xe đi qua, giọng nói cố gắng nhẹ nhàng, gọi cậu: “Em trai……”
Tống Như Nguyện đá lên cửa xe hắn một cái, tiếng động rất lớn làm cho tiếng còi cảnh báo của chiếc xe dựng ở bên cạnh vang lên. Cú đá đó dường như cũng đá lên tim của Kỳ Ngự, lòng ngực co thắt, đem câu “Em bình tĩnh một chút” ở bên miệng nuốt trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-dung-danh-gay-chan-anh-khong/247669/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.