Chấp hành xong nhiệm vụ thì trời cũng đã tối rồi, hắn gọi điện cho Tống Như Nguyện, cậu thủy chung không nghe máy.
Đinh Viễn nhìn mặt hắn nhăn nhúm tắt điện thoại, nên nhiều chuyện hỏi hắn: “Cãi nhau với bạn trai à?”
Kỳ Ngự lòng thấp thỏm ‘ừ’ một tiếng, chốc lát lại nói: “Không cãi nhau.”
Đinh Viễn đang lái xe, liếc hắn nói: “Đứa nhóc đấy nhìn tính cách có vẻ rất tốt, anh đây chọc người ta dỗi rồi ư?”
Kỳ Ngự: “Tôi không….. cố ý.”
Năm phút sau, Đinh Viễn xém tý nữa đâm xe vào cột điện.
Cậu ta hoàn toàn kinh sợ: “Không phải chứ đội trưởng, anh cũng quá thành thực rồi, cậu ấy hỏi gì anh cũng trả lời à?”
Kỳ Ngự bụm mặt: “Em ấy nhìn có vẻ….không tức giận.”
Tống Như Nguyện biết dụ người nhất, lại thêm lúc đó hắn đang chột dạ, nên trong đầu không linh hoạt lắm. Hỏi cái gì đều thành thực trả lời, bây giờ nghĩ lại hắn cảm thấy Tống Như Nguyện cho hắn làm xong hiệp hai, cũng phải cố nén ủy khuất dữ lắm.
Hắn đứng ngồi không yên, nói với Đinh Viễn: “Đi, đến làng đại học.”
Đinh Viễn nghẹn họng, quay đầu qua hỏi: “Làng đại học thôi à? Mà trường nào?”
Kỳ Ngự: “………”
Kỳ Ngự: “Đệt.”
Đinh Viễn: “Sao thế?”
Kỳ Ngự: “Tôi cũng không biết là trường nào.”
Đinh Viễn: “……..”
Đinh Viễn quét mắt nhìn đội trưởng đang cau mày ngồi ở phó lái, hết biết nói gì: “Em cũng phục anh luôn rồi.”
Quen nhau cũng ba tháng rồi, đến người ta học ở trường nào cũng không biết.
Kỳ Ngự thật sự chột dạ, lại vừa tự trách. Bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-dung-danh-gay-chan-anh-khong/247667/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.