Chuyển ngữ: Agehakun
Chỉnh sửa bản dịch: Andrea
18
Tiểu thiếu gia cũng không biết Ngu Hành Chu đã đi đâu.
Vừa tan học Thẩm Văn Hiên đã chạy theo Hàn Dữ Tiếu rồi, trước khi đi còn giả vờ giả vịt hỏi tiểu thiếu gia có muốn học nhóm cùng hay không.
Chung *đứng thứ hai toàn thành phố* Nịnh từ chối, cậu đã nhìn thấu cái dáng vẻ dối trá của Thẩm Văn Hiên rồi nhé, gì mà học bù, rõ ràng chính là đi hẹn hò.
Thẩm Văn Hiên vừa lòng nắm tay Hàn Dữ Tiếu rời đi, bỏ mặc siêu xe nhà mình không chịu ngồi, nhất quyết phải bò lên ghế sau chiếc xe đạp cũ nát của Hàn Dữ Tiếu.
Tiểu thiếu gia nhìn bóng dáng hai người bọn họ dần dần biến mất, xe riêng của Thẩm Văn Hiên ủy ủy khuất khuất chạy như rùa bò theo ở phía sau, đột nhiên có chút hâm mộ.
Cậu nhớ Ngu Hành Chu, nhưng Ngu Hành Chu lại không hề trả lời tin nhắn của cậu.
—
Khi tiểu thiếu gia nhận được điện thoại của Ngu Hành Chu, đã là 10 giờ tối.
Lúc đó cậu cũng đang phân vân có nên gọi điện thoại cho Ngu Hành Chu hay không.
Vừa sợ quấy rầy hắn, nhưng lại vừa nhớ hắn.
Còn chưa tự hỏi xong, di động liền vang lên.
Ngu Hành Chu nói hắn đang ở dưới nhà cậu.
Tiểu thiếu gia lập tức trợn tròn hai mắt, mặc áo ngủ chạy xuống dưới, trên chân còn mang đôi dép lê lông xù hình con thỏ, giống như một quả cầu tuyết nhỏ chuồn ra từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-co-the-bao-nuoi-anh-khong/2158714/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.